Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 638 : Không cho phép vắng mặt trong hôn lễ

Ngày đăng: 22:26 13/05/20


Trong phòng.



Lục Diên vừa đi, vẻ mặt Trần Việt lập tức thay đổi, trở nên dịu dàng nhưng lại không hoàn toàn là dịu dàng, mà tự trách thống khổ nhiều hơn.



Cho tới nay, trong công việc, bất kỳ việc gì anh cũng luôn có thể bày mưu tính kế, mặc kệ đối thủ dùng thủ đoạn gì, anh đều có thể phân biệt mánh khoé đối thủ, chưa từng thất bại.



Bao nhiêu năm rồi, anh đều có thể đứng ở chỗ cao nhất, nhìn xuống mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác việc xảy ra với Giang Nhung, anh đều tính sai.



Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn mà người ta đã nói?



Bởi vì càng muốn bảo vệ tốt cho Giang Nhung, để cô không phải chịu chút tổn thương nào, thì lại có người gắng hết sức tổn thương cô.



Mấy năm trước, khi cô bị người ta mổ bụng lấy con, anh không có ở bên cạnh cô, khiến cô một mình chịu nhiều khủng hoảng bất lực và sợ hãi như vậy.



Lần này, rõ ràng anh ở ngay bên cạnh cô, anh hoàn toàn có thể bảo vệ cô, nhưng mà cô lại anh bị bỏng nặng ngay trước mắt.



Lúc này, nghĩ đến tình hình vụ nổ ngày đó, tim anh vẫn đau như bị đao cắt, vào thời khắc khẩn cấp nhất, anh theo bản năng bảo vệ vợ con mình.



Nhưng anh ôm Tiểu Nhung Nhung, lại không thể ôm Giang Nhung... Lúc vụ nổ xảy ra, Giang Nhung đã hất tay anh ra, giống hệt khi Cù Mạnh Chiến sai người người lái xe tông họ nhiều năm trước, cô lựa chọn bảo vệ anh.



Rõ ràng cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng lại không hề do dự dùng thân thể của mình cản lửa lan đến, thay anh và Tiểu Nhung Nhung ngăn cản một kích trí mạng nhất.



Ngày đó trước khi hôn mê, cô cố hết sức nói với anh: "Trần Việt, em xin lỗi! Tất cả xui xẻo đều do em mang tới, vậy thì để em tới kết thúc đi."



Cô nói: "Trần Việt, em xin lỗi! Em thật thật ích kỷ, vì em sợ mất anh, nên xin để em đi thôi."




Cũng như thế, anh thường xuyên gọi cả tên họ cô, anh sẽ cảm thấy cô chính là của anh, chỉ thuộc về mình anh.



"Giang Nhung."Âm thanh của anh khàn khàn, gần như dùng hết sức lực một mới gọi được tên cô.



Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, cẩn thận từng chút nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình: "Giang Nhung, em thật độc ác. Em không quan tâm anh, em cũng không cần Tiểu Nhung Nhung của chúng ta rồi sao? Em nhẫn tâm nhìn thấy nó mới hơn bốn tuổi đã không có mẹ sao?"



"Sau khi Tiểu Nhung Nhung được sinh ra, mãi cho đến hơn ba tuổi, nó đều chưa từng gặp mẹ mình. Nhìn thấy đứa bé khác có thể nũng nịu trong ngực mẹ, nó luôn luôn chớp đôi mắt to đẹp đó hỏi anh, vì sao đứa bé khác có mẹ, vì sao nó không có?"



"Mỗi lúc như vậy, anh luôn không thể đối mặt với ánh mắt trong suốt của nó, vì anh không biết làm sao nói cho nó."



Nhắc đến chuyện cũ, Trần Việt chỉ cảm thấy trong lòng càng đau đớn hơn, giống như sóng biển vĩnh viễn không dừng lại, đau đến mức anh dừng lại hồi lâu mới có thể tiếp tục nói chuyện.



"Giang Nhung, hôn lễ của chúng ta, anh đã định vào ngày 20 tháng sau. Anh cho em hai mươi mấy ngày chuẩn bị, em cũng không thể thất hẹn."



Hôn lễ, đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, Trần Việt chọn thời gian là ngày 20 tháng 5.



520 cũng có nghĩa là anh yêu em.



Cả một đời!



Dù Giang Nhung không tỉnh lại, anh có khiêng cũng phải khiêng cô đi tham gia hôn lễ của họ.



Cô vắng mặt trong sinh mệnh của anh nhiều năm như vậy, lần này, dù thế nào, anh cũng sẽ không để cô vắng mặt trong hôn lễ của họ.