Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 640 : Hồi ức lần đầu gặp gỡ

Ngày đăng: 22:26 13/05/20


Sau khi Trần Tiểu Bích đưa Tiểu Nhung Nhung đến bệnh viện, cô không đi vào phòng bệnh với Tiểu Nhung Nhung là bởi vì nếu như cô nhìn thấy anh trai đầu gỗ của cô, có thể cô sẽ đau lòng khóc rống lên.



Anh trai đầu gỗ của cô đã thầm chịu đựng quá nhiều rồi, sao cô còn có thể khiến cho anh thêm ngột ngạt nữa đây. Vì vậy cô đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ bảo vệ một nhà ba người bọn họ.



Từ nhỏ vẫn luôn là anh trai chăm sóc cho cô. Sau khi lớn lên cũng là anh trai chăm sóc cô. Từ trước tới giờ cô chưa từng làm gì cho anh. Vậy thì vào giây phút này hãy để cho cô ở đây bảo vệ một nhà ba người bọn họ đi.



Không thể làm nhiều hơn cho bọn họ thì ít nhất cũng đừng đến làm phiền thời gian một nhà ba người bọn họ ở bên nhau.



Cô cũng tin rằng chắc chắn chị dâu của cô sẽ cảm ứng được tình cảm sâu nặng của anh trai đầu gỗ nhà cô, chắc chắn chị dâu sẽ tỉnh lại.



Không phải bác sĩ đã nói não bộ của bệnh nhân là có phản ứng, chỉ cần bình thường bọn họ trò chuyện cùng với cô nhiều một chút thì có thể thức tỉnh được cô hay sao?



Mặc dù chỉ là có thể nhưng Trần Tiểu Bích tin rằng trải qua sự cố gắng của cả gia đình bọn họ, chắc chắn chị dâu của cô sẽ tỉnh lại.



Trần Tiểu Bích cứ suy nghĩ những điều này, cơ thể nhẹ nhàng dựa lên cửa yên lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh.



"Nhung Nhung muốn mẹ đúng không?" Trần Việt để Tiểu Nhung Nhung ngồi bên cạnh Giang Nhung, sau đó lại nói:"Nhung Nhung hãy nói hết ra những lời trong lòng, tuy tạm thời mẹ con không thể trả lời con nhưng chắc chắn mẹ con có thể nghe được."



Trần Việt vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng Giang Nhung chỉ là không tỉnh, nhưng chắc chắn cô có thể cảm nhận được bọn họ, có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.



Vì thế mỗi ngày anh đều sẽ dẫn Nhung Nhung đến, bọn họ cùng ngồi bên cạnh Giang Nhung, nói ra rất nhiều câu chuyện đã xảy ra trước đây của bọn họ cho cô nghe.



Anh tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Giang Nhung lại tốt như vậy, sao cô có thể cam lòng khiến cho Tiểu Nhung Nhung và anh đau khổ được chứ?



Chắc chắn cô sẽ vượt qua, ba tháng khó vượt qua nhất cô cũng đã vượt qua rồi, chắc chắn cô sẽ tỉnh lại, cô sẽ ở bên cạnh anh, ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung của bọn họ.




Ngày đó đi tới chỗ nào cũng có thể nghe được những khúc ca Giáng Sinh vui vẻ, điệu nhạc như nhàng như vậy khiến cho rất nhiều người khi nghe thấy sẽ không tự chủ được mà ngâm nga theo.



Ngày đó anh trở lại kinh đô, vốn dĩ là muốn hoàn toàn kết thúc một đoạn tình cảm không chưa được xem là chính thức kia.



Anh là người có cá tính, bất kể làm chuyện gì cũng đều không thích dây dưa dài dòng, càng sẽ không muốn tình trạng dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng kia.



Nhưng mà anh còn chưa kịp tự mình đi kết thúc đoạn tình cảm không được thừa nhận kia thì anh đã chứng kiến được vở kịch lớn của nhà giàu.



Chị và chồng sắp cưới của em gái có con với nhau, người của hai nhà đều bảo vệ chị gái, đuổi em gái ra khỏi cửa.



Không biết xuất phát từ sự thông cảm hay là tâm trạng thế nào nữa, lúc anh nhìn thấy Giang Nhung mặc áo khoác lông dày cộm bị đuổi ra khỏi nhà, anh đã bảo tài xế lái xe theo cô.



Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, ma sai quỷ khiến thế nào anh lại đi theo cô vào quán rượu, nhìn cô tự chuốc say mình.



Tình hình ngày đó Trần Việt vẫn còn nhớ kỹ.



Giang Nhung một thân một mình ngồi trong góc, uống hết ly này đến ly khác, xung quanh có rất nhiều ánh mắt mang theo ý đồ xấu đang nhìn chằm chằm cô. Nhưng cô lại không biết nguy hiểm, tốc độ uống rượu giống như uống nước lã.



Bên cạnh đó có hai người đàn ông xấu xa đang bàn luận:"Em gái đó uống say như vậy chắc chắn là vừa bị bạn trai đá."



Tên còn lại nói:"Vừa hay chúng ta cũng không có bạn gái, lát nữa có thể để cho cô ta vui đùa cùng chúng ta."



"Mày xem em gái kia kìa, môi hồng răng trắng, dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp đó sinh ra là để dụ dỗ đàn ông mà."