Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 645 : Cuối cùng cũng tỉnh lại
Ngày đăng: 22:27 13/05/20
“Giang Nhung!” Trần Việt kích động nắm lấy tay của Giang Nhung.
Lần này anh có thể chắc chắn 100%, đây không phải là ảo giác do mình sinh ra, là Giang Nhung thật sự cử động, cô đã đáp lại anh.
“Giang Nhung, em đừng vội, chúng ta cứ từ từ, từ từ tỉnh lại…” Trần Việt kích động đến mức không biết mình nên làm như thế nào, giống như một chàng trai ngốc nghếch, ôm chặt Giang Nhung, không muốn buông cô ra.
Trải qua trăm nghìn cay đắng, giống như đã chờ đợi một khoảng thời gian rất dài.
Trong sự chờ đợi cả ngày lẫn đêm của Trần Việt, cuối cùng Giang Nhung cũng dần dần mở mắt ra.
Thế nhưng bởi vì cô đã ngủ quá lâu, đôi mắt vừa mở ra vẫn chưa nhìn thấy rõ Trần Việt, cô cảm thấy ánh nắng quá mãnh liệt, ánh sáng chói vào mắt làm cho cô cảm thấy đau nhức, nước mắt không thể kiềm chế được mà lăn xuống, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
“Giang Nhung, đừng vội, em đừng vội, để anh kéo rèm cửa sổ lại rồi em mở mắt một lần nữa.” Một động tác nhỏ của Giang Nhung, Trần Việt liền biết bị gì, anh mau chóng kéo rèm cửa sổ, đóng cửa lại, sau đó mới quay về bên cạnh Giang Nhung: “Giang Nhung, em mở mắt ra thử xem.”
Giang Nhung từ từ mở mắt ra một lần nữa, nhưng bởi vì ánh sáng trong phòng quá tối, cô không nhìn thấy Trần Việt đang ở ngay bên cạnh.
“Giang Nhung, em cứ thích ứng với xung quanh trước đã, nhìn xem có khá hơn một chút không?” Giọng nói căng thẳng của Trần Việt vang lên bên tai Giang Nhung, mỗi một âm điệu không khó để nghe thấy sự quan tâm của anh đối với cô.
“Trần Việt…” Giang Nhung mở miệng nói, thế nhưng cô không thể phát ra tiếng.
Cũng chỉ là một động tác nhỏ như mở miệng ra nói, đã làm cho cô mệt đến mức không còn sức lực.
Trong lòng Giang Nhung chán nản thầm nghĩ, tại sao mình có thể vô dụng như vậy, tại sao mình có thể để cho Trần Việt lo lắng như vậy.
Thế nhưng đối với Trần Việt mà nói, Giang Nhung có thể tỉnh lại, đây chính là một tin tức tốt, tạm thời cô không thể nói ra được cũng không sao.
“Giang Nhung, không sao, chúng ta cứ từ từ, từ từ bình phục lại.” Trần Việt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán của Giang Nhung.
“Giang Nhung, anh không cho phép em nói lời xin lỗi với anh! Từ trước đến nay em không hề có lỗi với anh!” Trần Việt rất bá đạo nói.
Người phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng, bởi vì anh đã không bảo vệ cô tốt, cho nên cô mới bị thương, đứa bé của bọn họ mới mất đi.
Trên đời này, câu nói mà anh ghét nhất chính là cô mở miệng nói lời xin lỗi với anh!
“Nhưng mà…” Nước mắt của Giang Nhung càng chảy nhiều hơn.
Là do cô không bảo vệ tốt con của bọn họ, không thể để cho bảo bảo nhìn thấy ánh mặt trời trên thế giới này, là do cô không làm tròn bổn phận của một người mẹ.
“Không có nhưng mà gì hết, nếu như em yêu thích đứa bé, sau này chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa.” Câu nói sinh thêm này, tuyệt đối là vì Trần Việt muốn an ủi Giang Nhung.
Bởi vì ngày hôm đó khi Giang Nhung bị thương, nhìn thấy cô chảy nhiều máu như vậy, nhìn thấy con của bọn họ biến mất khỏi bụng của cô, thế nhưng anh lại không thể làm gì được, lúc đó anh đã xin thề rằng, cả đời này anh sẽ không để cho cô phải chịu đau khổ thêm một lần nào nữa.
“Trần Việt…” Giang Nhung khóc, lau hết nước mắt lên chiếc áo sơ mi trắng của Trần Việt.
“Giang Nhung, em vẫn còn có anh!” Trần Việt vỗ vỗ lưng của Giang Nhung, lại nói một câu như vậy, anh nhấn mạnh một lần nữa, cô không cô đơn, cô vẫn còn có anh.
Giang Nhung không nói gì, cô ở trong ngực Trần Việt khóc bù lu bù loa, dường như muốn phát tiết hết sự đau khổ khi mất đi đứa con của mình.
Mãi đến khi cô khóc đến mức ngủ thiếp đi trong ngực Trần Việt, lúc này tiếng khóc mới dừng lại.
Lúc này, Trần Việt mới khẽ đẩy cô ra khỏi ngực của mình, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Bé ngốc!”
Mãi đến giờ phút này, Trần Việt mới tin tưởng, tất cả mọi chuyện xảy ra chiều hôm nay đều không phải là ảo tưởng củ anh, cô đã thật sự trở về bên cạnh anh.