Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 655 : Đêm trước hôn lễ
Ngày đăng: 22:27 13/05/20
“Nói thế nào cậu ta cũng là vì bảo vệ Nhung Nhung của chúng ta mới gặp nạn. Cậu ta cứu con gái em, em đối với cậu ta có cảm kích, tại sao không thể nghĩ đến cậu ta chứ?” Giang Nhung dịu dàng nói.
Cô thỉnh thoảng nhớ đến Liệt, không chỉ vì Liệt dùng mạng sống của mình bảo vệ Tiểu Nhung Nhung, mà là Giang Nhung nghĩ đến sau này tìm con rể, thì cứ dựa theo kiểu người như Liệt mà tìm.
Cao to, đẹp trai, có trách nhiệm.... Người con trai như vậy cho dù đặt ở chỗ nào, nhất định đều là người chạm tay có thể bỏng*.
*người rất được yêu thích, được săn đón
“Giang Nhung!” Trần Việt gọi cô, cúi đầu cắn cô một cái, trầm giọng nói: “Sau này ngoài anh ra, người đàn ông khác đều không được phép nghĩ đến.”
“Thật là bạo quân! Độc tài!” Giang Nhung nhìn anh một cái, nhưng không tự chủ mím môi khẽ cười
Trần Việt người đàn ông này lúc bá đạo thì thực sự bá đạo đến mức không biết lí lẽ, hoàn toàn không có lí do, có lẽ Trần Việt như vậy, mới là anh chân thật nhất.
“Anh chỉ độc tài với em!” Bởi vì để ý đến cô, thế nên anh mới không cho phép cô phân tâm nghĩ đến người khác, hy vọng trong đầu trong tim cô đều là anh.
Giang Nhung cười nói: “Tổng giám đốc Trần Việt độc tài với em, đó có phải là vì em đối với anh mà nói không giống đám đông? Nếu như đúng như vậy, em phải cảm ơn sự cất nhắc của Tổng giám đốc Trần.”
Nhìn cô cười cong mi, giữa hai mắt lộ ra sự vui vẻ, tâm trạng Trần Việt theo đó mà sáng ngời.
“Em cái miệng này càng ngày càng ngọt rồi.” Anh ôm cô vào lòng, tì trán lên đỉnh đầu cô: “Giang Nhung....”
“Sao thế?” Dạo gần đây anh lúc nào cũng thích gọi tên cô như vậy, nhưng lại không nói lời nào, khiến trong lòng cô có chút bất an.
“Giang Nhung....” Trần Việt vẫn không nói lời nào, chỉ gọi tên cô, đối với anh mà nói ‘Giang Nhung’ hai chữ này là hai chữ dễ nghe nhất trên thế gian, anh không có lời nào muốn nói, chỉ là gọi tên cô mà thôi.
Mẹ Trần cười ý vị sâu xa: “Chiến Niệm Bắc cũng không muốn gả?”
“Bọn con đã chia tay rồi.” Trần Tiểu Bích tức giận nói, nói xong nhìn thấy ánh mắt không cho là đúng của mẹ Trần, cô lại bổ sung: “Mẹ đừng không tin, là con đá anh ta, là con không cần anh ta, không phải là anh ta không cần con.”
“Tiểu Bích, hai đứa con rốt cuộc làm sao vậy?” Mấy ngày trước, Trần Tiểu Bích từ nước Mỹ vội vàng trở về Giang Bắc, mẹ Trần cho rằng cô chỉ là ầm ĩ trẻ con, đợi quay về bên cạnh Chiến Niệm Bắc, hai đứa bọn họ tự nhiên sẽ tốt.
Lần này nhìn thấy Trần Tiểu Bích trước đêm hôn lễ của anh trai chị dâu đúng giờ tham dự, mẹ Trần cũng không nghĩ nhiều, bởi vì thân phận Chiến Niệm Bắc đặc biệt, anh ta không thể đến tham gia hôn lễ cũng không có gì kì lạ.
“Mẹ, sau này đừng nhắc đến người này trước mặt con, con và anh đã đã cắt đứt quan hệ. Sau này bọn con ai cũng không quen ai.” Lời này Trần Tiểu Bích nghiến răng nghiến lợi nói.
Tất cả tật xấu, tự đại, tự cao, tính khí bạo ngược của Chiến Niệm Bắc, cô có thể tiếp nhận vô điều kiện, điều duy nhất cô không thể nhẫn nhịn đó là trong lòng Chiến Niệm Bắc nghĩ đến người phụ nữ khác, thậm chí cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ.
Nghĩ lại tình cảnh ngày trở về Giang Bắc hôm đó, trái tim Trần Tiểu Bích vẫn đau đến mức giống như có người cầm đao đâm cô vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng, nếu Chiến Niệm Bắc dám phản bội cô, cô nhất định sẽ phế Chiến Niệm Bắc, sau đó giết chết hồ li tinh, nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy màn đó, cô lại bình tĩnh đến kì lạ, bình tĩnh đến mức bản thân cô cũng không dám tin.
Cô vậy mà cái gì cũng không làm, vậy mà lại lựa chọn làm một lính đào ngũ, giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, giả vờ cái gì cũng chưa xảy ra, như vậy cô vẫn có thể giống như trước đây qua lại với Chiến Niệm Bắc.
Nhưng cô đánh giá mình quá cao, cô cho rằng bản thân có thể giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, khi Chiến Niệm Bắc xuất hiện trước mặt cô, trong đầu cô không tự chủ xuất hiện hình ảnh ngày hôm đó cô nhìn thấy, sẽ khiến cô cảm thấy buồn nôn.
“Trở về rồi?” Khi đó, Chiến Niệm Bắc nhìn thấy cô, câu đầu tiên là nói như vậy, nói rồi anh ta vươn tay muốn ôm lấy cô.
Chính lúc anh ta vươn tay ra, Trần Tiểu Bích không tự chủ lùi lại một bước, né tránh sự động chạm của anh ta.