Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 660 : Hôn lễ thế kỷ

Ngày đăng: 22:27 13/05/20


Ngày hai mươi tháng năm.



Hôm nay vốn là một ngày bình thường như ba trăm sáu mươi ngày trong một năm, không có chỗ nào đặc biệt.



Nhưng bởi sự phát triển của mạng Internet, tin tức truyền nhanh, có 520 là đồng âm của câu “Anh yêu em”, bởi vậy ngày này được nhiều cư dân mạng biến thành ngày “Valentine” mới.



Các lễ hội mới nổi, các cặp vợ chồng trẻ cũng có rất nhiều lễ hội này, nhưng đối với một người lạnh lùng như Trần Việt, đừng nói là ngày lễ tình nhân, ngay cả ngày Valentine vào ngày mười bốn tháng hai nổi tiếng ở phương Tây, anh cũng không nhớ.



Giang Nhung cũng không phải cô học sinh thích ngày lễ, theo cái nhìn của cô, chỉ cần có thể ở chung với Trần Việt, mỗi ngày đều là ngày hội.



Sáng sớm, Giang Nhung tỉnh lại trong hương hoa hồng tươi mát, khi mở mắt nhìn thấy cả một căn phòng đây hoa hồng, cô không thể tin được đây là sự thật.



“Em tỉnh rồi!” Cô không thấy Trần Việt, nhưng nghe thấy tiếng anh, anh không ngồi đọc báo ở bên cửa sổ mà đang đi từ ngoài phòng vào.



“Anh làm gì vậy?” Hôm nay là ngày gì? Anh ấy trang trí căn phòng đầy hoa hồng khi nào vậy? Muốn biến cô thành Yêu hoa tiên tử ư?



“Thích không?” Trần Việt tới gần, ôm lấy cô, hôn trán cô.



“Dạ.” Giang Nhung gật đầu.



“Dạ là có ý gì?” Trần Việt cười hỏi.



“Dạ là ý thích đó ạ.” Giang Nhung đỏ bừng mặt đáp.



Không biết vì sao, đối diện với ánh mắt nóng rực của Trần Việt, tim Giang Nhung đập như sấm.



“Thích anh? Hay là thích hoa?” Hoa này rõ ràng là do anh chuẩn bị, sau đó dường như anh lại ghen tị với hoa.



“Thích hoa.” Giang Nhung cố ý nói.



Quả nhiên, cô thấy sắc mặt Trần Việt hơi trầm xuống, dường như anh không vừa lòng với đáp án này.



Cô còn nói: ”Bởi vì hoa là do anh chuẩn bị mà.”
“Xin chào! Hôm nay phiền các cô rồi.” Trần Việt gật đầu, nói năng lễ phép khách sáo.



“Xin chào!” Giang Nhung gật đầu, mỉm cười chào hỏi theo chồng.



“Ngài Trần, cô Trần, xin đi theo tôi.” Người phụ nữ hào sảng làm động tác mời khách nồng nhiệt, rồi cất bước dẫn đường.



Trần Việt nắm tay Giang Nhung vào sân.



Đi qua con đường nhỏ lát đá cuội, họ vào phòng, sau khi vào căn phòng, trong phòng khiến người ta có cảm giác khác hẳn bên ngoài.



Lúc từ bên ngoài nhìn phòng, Giang Nhung nghĩ nơi đây là chỗ ở tư nhân, dù sao nơi đẹp đẽ ấm áp như vậy rất thích hợp làm nhà ở.



Sau khi vào nhà, cô nhìn thấy một tấm bảng gỗ nhỏ treo ở cửa, cô mới biết nơi đây là phòng làm việc tư.



Đó là một nơi tố cho môi trường công tác, nhân viên làm việc vui vẻ, tâm trạng khách hàng cũng có thể bị cuốn hút, đúng là chỗ hay.



“Phòng hóa trang của chúng ta ở trên tầng.” Người phụ nữ mỉm cười, lại nói: “Ngài Trần, cô Trần, mời lên tầng.”



“Chúng ta làm gì vậy?” Giang Nhung còn đang tỉnh tỉnh mê mê, đi theo Trần Việt cùng tới phòng hóa trang tầng hai.



“Cô Trần, Ngài Trần, mời vào.” Tiếng mở cửa vang lên.



Giang Nhung tùy ý nhìn lướt qua, nhân viên công tác có khoảng mười mấy người, có lẽ đều ở đây chờ họ, phục vụ họ.



Ánh mắt Trần Việt đảo qua những người này, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”



Giang Nhung vẫn đơ ra: “Trần Việt, rốt cuộc anh định làm gì vậy?”



Trần Việt cười: “Lát nữa em sẽ biết.”



“Ngài Trần, dựa theo lệ thường, lát nữa anh không thể ở trong này.” Người phụ nữ lễ phép ngầm đuổi khách.