Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 672 : Hòa thuận như lúc đầu

Ngày đăng: 22:27 13/05/20


Nghe được tiếng gào hét của Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích chột dạ nói nhỏ một câu: "Ai biết anh là ăn nhiều, hay không chịu nổi sắc đẹp cám dỗ?"



Chiến Niệm Bắc quát: "Con mẹ nó, cũng bởi vì anh thích em. Sau khi em lớn, ông đây cả ngày lẫn đêm chỉ muốn em, mong cho em trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng có rất nhiều nguyên nhân làm cho anh không dám tới gần em vì sợ tổn thương tới em."



Từ trước đến nay Chiến Niệm Bắc đều không định nói những lời này cho Trần Tiểu Bích biết. Nhưng chuyện cho tới bây giờ mà không nói ra, không biết cô gái nhỏ này còn muốn làm ầm ĩ thế nào nữa.



"Chiến Niệm Bắc, anh nói đều là sự thật à?" Trần Tiểu Bích vẫn cho rằng chỉ có mình yêu đơn phương, là cô quấn quýt không ngừng, Chiến Niệm Bắc bị cuốn lấy tới phát phiền, mới ở cùng với cô. Một người tự tin như cô nhưng cho tới nay không dám nghĩ tới trong lòng Chiến Niệm Bắc cũng có cô.



Cho nên Chiến Niệm Bắc vừa nói ra những lời này, Trần Tiểu Bích ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc. Cô còn cho rằng mình sinh ra ảo giác.



Chiến Niệm Bắc hung hăng trừng mắt nhìn cô, lại không nói một câu nào.



Anh đã nói tới mức này, nếu như Trần Tiểu Bích không tin nữa thì anh sẽ trói cô lại, bắt quay về Giang Bắc, dùng thời gian cả đời để chứng minh cho cô thấy.



"Chiến Niệm Bắc, anh thật sự không tìm người phụ nữ khác à?" Mặc dù không nhận được lời chứng thực của Chiến Niệm Bắc, nhưng ai bảo Trần Tiểu Bích thích anh, cho nên chỉ cần anh nói anh không làm, như vậy cô lại bằng lòng tin tưởng anh.



Dùng lời của người khác mà nói, chính là nếu một người đàn ông còn sẵn lòng lừa dối cô, như vậy ít nhất có thể chứng minh trong lòng anh còn có cô, bằng lòng tiếp tục với cô.



Trên chuyện khác, Trần Tiểu Bích rất khí thế, đối với người khác cũng mạnh mẽ, nhưng duy nhất chỉ có khi cô đối mặt với tình cảm của Chiến Niệm Bắc, cô ngoài mặt khí thế mạnh mẽ nhưng trong lòng lại có rất nhiều điều không xác định được.



"Trừ em ra, từ trước đến nay ông đây chưa từng có người phụ nữ khác." Chiến Niệm Bắc trầm mặt, tức giận quát.



Nghe được những lời này của Chiến Niệm Bắc, lo lắng trong lòng Trần Tiểu Bích gần như lập tức biến mất. Cô đi đến trước mắt anh, hơi đắc ý nói: "Chiến Niệm Bắc, trước đây anh không có người phụ nữ khác, sao lần đầu tiên của chúng ta, anh lại thành thạo như vậy?"




Chiến Niệm Bắc: "Trần Tiểu Bích, trong đầu em đều chứa cỏ à?"



Vì vậy hai người lại bắt đầu tranh cãi, anh một câu tôi một câu, ai cũng không muốn chịu thua. Mẹ Trần không muốn giúp ai, quyết định bịt tai rời đi, không nghe thì trong lòng sẽ không thấy phiền.



Mẹ Trần vừa đi, hai người Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc lại dây dưa với nhau.



Hai người bọn họ dùng cách nguyên thủy nhất để nói cho đối phương biết, mình rốt cuộc nhớ đối phương tới mức nào, rốt cuộc không rời khỏi đối phương tới mức nào.



"Chiến Niệm Bắc, anh thật sự không muốn cưới em à?" Thỉnh thoảng tranh thủ thời gian, Trần Tiểu Bích còn có thể đặt câu hỏi.



"Không phải là em không muốn lấy anh sao?"



"Em nói không muốn lấy anh lúc nào?" Trần Tiểu Bích hận không thể đạp mạnh người đàn ông này một phát. Anh trở nên đần như vậy từ lúc nào chứ?



"Em vừa nói." Theo Chiến Niệm Bắc thấy, Trần Tiểu Bích còn nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, hơn nữa cô là cô gái ngang ngược hào quang bắn ra bốn phía như vậy lại lấy anh thì hình như thật sự có chút uất ức cho cô. Cho nên anh vẫn không dám nghĩ tới vấn đề kết hôn.



Đặc biệt là nghe được Trần Tiểu Bích do dự, Chiến Niệm Bắc càng muốn cho cô tự do. Dù sao anh thích cô lại muốn thấy cô vĩnh viễn duy trì một trái tim luôn vui vẻ, đồng thời tích cực hướng về phía trước.



Trần Tiểu Bích: "..."



Thật ra nhận giấy chứng nhận chỉ là một nghi thức thôi, chỉ cần trái tim hai người ở bên nhau thì có nhận giấy chứng nhận hay không cũng không sao.