Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 675 : Tuần trăng mật

Ngày đăng: 22:27 13/05/20


"Bà Trần, còn ghen sao?" Annie vừa đi, Trần Việt lập tức nhìn về phía Giang Nhung, cười yếu ớt hỏi.



"Ai ghen chứ? Anh nghĩ là ai cũng hẹp hòi như anh, đều thích ăn giấm sao?" Giang Nhung mới không muốn thừa nhận rằng lúc nãy cô ghen đâu.



Trần Việt cười khẽ: “Không ghen thật à?"



Giang Nhung lắc đầu: “Không."



Trần Việt lại nói: “Vậy thì tốt. Sau này anh cũng không cần cố ý tránh Annie nữa."



Giang Nhung: “Trần Việt, anh dám!"



Trần Việt hài lòng cười: “Bà Trần không cho, ông Trần dĩ nhiên không dám rồi."



Giang Nhung: “..."



Người đàn ông này càng ngày càng xấu rồi!



Cô trừng anh một cái, muốn bước đi, Trần Việt một bước kéo cô lại, ôm vào trong ngực an ủi: “Được rồi, đùa cho em vui một chút thôi, sau này không bắt nạt em nữa."



Giang Nhung nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh còn biết anh đang bắt nạt em."



Thật ra thì, cô cũng không cảm thấy anh đang bắt nạt cô, chỉ là trêu đùa cô thì cũng phải phân trường hợp chứ, da mặt cô không dày.



...



Vào ở khách sạn, là một khách sạn năm sao cao cấp cực kì đặc sắc với chủ đề tuần trăng mật dưới cờ Thịnh Thiên.



Khách sạn toạ lạc ở vùng phụ cận tháp Eiffel của thủ đô Paris, cửa sổ sát đất của căn phòng là nơi tuyệt vời để thưởng thức cảnh đẹp của tháp Eiffel.



Từ cửa sổ nhìn ra xa, có thể thấy tháp Eiffel cùng với người đang đi trên đường, cũng không lỡ trong việc nghỉ ngơi lẫn thưởng thức phong cảnh xinh đẹp.
Không phải là vấn đề ngây thơ, mà là anh quá hẹp hòi. Chỉ cần lúc cô ở bên anh, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô, vì thế anh cũng muốn trong mắt Giang Nhung chỉ có mỗi anh, thế nên anh ăn cả giấm của cảnh đêm.



"Có nói hay không? Hả?" Trần Việt nhẹ nhàng há miệng, cắn lên dái tai của cô, nhẹ nhàng kéo một cái.



"Nhột!" Giang Nhung bị anh cắn rụt cổ một cái, nhưng lại không nhịn được mà cười ra tiếng.



"Có nói hay không?" Trần Việt cố ý phải có được câu trả lời, nếu không tuyệt đối không bỏ qua cho Giang Nhung, anh chính là một người đàn ông bá đạo như thế đấy.



"Không nói!" Hừ hừ... Anh bảo cô nói cho anh nghe, vậy thì cô phải nói cho anh nghe sao? Cô khăng khăng không nói cho anh nghe, để xem anh dám làm gì cô nào?



Rất nhanh, Trần Việt dùng hành động thực tế nói cho Giang Nhung biết câu trả lời.



Anh chộp giữ lấy Giang Nhung, hơi dùng sức một chút liền đặt cô lên bức tường thuỷ tinh dày.



Giang Nhung sợ hết hồn, giãy giụa: “Trần Việt, đừng làm loạn chứ, ở đây người khác thấy được!"



"Ở đây thì em nhìn được phong cảnh bên ngoài, nhưng mà người bên ngoài không thấy được chúng ta." Theo giọng nói khàn khàn vang lên, nụ hôn như thế lửa của Trần Việt cũng theo sát tới.



Đôi môi mỏng mát lạnh của anh hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của cô, hai người vừa tiếp xúc đã như thiên lôi dẫn động địa hoả, gió nổi mây hiện, giống như sóng biển một cơn lại cao hơn một cơn.



"Trần Việt..." Giang Nhung mềm mại kêu tên Trần Việt, giống như muốn kêu anh vào sâu trong nội tâm của cô.



"Giang Nhung..." Anh ôm cô thật chặt, hôn cô.



Ngay tại lúc này, ánh đèn của tháp Eiffel ở đối diện từ từ thay đổi, xuất hiện mấy chữ rất to - Giang Nhung, anh yêu em!



Bên trái là chữ quốc ngữ, giữa là tiếng Pháp, bên phải là văn bản mới.



Anh đang nói cho cô biết, cũng đang nói cho toàn thế giới, để cho người của toàn thế giới trở thành nhân chứng trong tình yêu của bọn họ.