Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 69 : Cú điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ

Ngày đăng: 00:23 30/04/20


Giang Nhung đang khóc, nước mắt từng giọt lăn xuống làn da trắng nõn vừa bị anh chà đạp, như đang nhắc nhở tội ác của anh.



Đôi mắt ngấn lệ ấy đang nhìn anh, phản chiếu một cách rõ ràng dáng vẻ mất kiểm soát của anh.



Trần Việt nhất thời ngây ngẩn, con người tệ hại trong mắt Giang Nhung kia... thật sự là anh sao?



Anh... sao có thể mất bình tĩnh như vậy?



Trần Việt không hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy.



Anh thở dài, sau đó nhẹ nhàng đến gần Giang Nhung, cẩn thận hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô.



Nước mắt rất đắng, rất chát, đắng tới tận tâm can Trần Việt. Trái tim anh chưa bao giờ có cảm giác xót xa đến thế.



"Xin lỗi." Anh nói rồi vội vã bỏ đi.



Cánh cửa đóng sầm lại, Giang Nhung không nhìn thấy bóng dáng Trần Việt đâu nữa.



Cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục đã không còn hình dạng ban đầu nữa, nước mắt đau khổ lại lần nữa rơi xuống. Giang Nhung nhanh chóng hít sâu, gắng gượng nén nước mắt trong lòng, không cho phép mình khóc.



Trần Việt - người đàn ông này đột nhiên xông vào cuộc đời cô trong khi cô chưa hề chuẩn bị.



Dần dần, cô bất tri bất giác bắt đầu để ý anh, để ý cách nhìn của anh đối với cô, để ý anh có biết quá khứ của cô hay không.



Giờ đây cô không còn can đảm nói cho anh những chuyện xảy ra ở Kinh Đô nữa. Cô không biết sau khi anh biết chuyện có giống những người kia, sẽ hiểu nhầm cô, coi thường cô hay không?



Giang Nhung không nắm chắc, thế nên cô vẫn luôn không dám nhắc tới, bởi vì cô không muốn anh biết gia đình cô lại tệ hại như vậy.



Thậm chí cô còn cảm thấy, lúc anh biết sự thật rất có thể chính là ngày hai người chia tay.



Trong không gian yên tĩnh, tiếng điện thoại di động vang lên khiến Giang Nhung giật mình.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, Trần Việt mà cô cho rằng đã sớm bỏ đi lúc này lại đang đứng trước cửa, cô vừa mở cửa liền chạm phải ánh mắt anh.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, càng không biết có thể nói cái gì, bầu không khí vô cùng ngượng ngập.



Cuối cùng vẫn là Giang Nhung lên tiếng trước: "Ừm, em muốn về trước."



Cô cúi đầu, không muốn nhìn ánh mắt anh, trong lòng có cảm giác bài xích không rõ.



"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp lời, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, dắt cô đi.



Cô muốn hất tay anh ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.



Cô là vợ anh, chuyện vừa xảy ra rõ ràng nằm trong quyền lợi của một người chồng.



Lúc Giang Nhung đang tự tìm cớ cho mình, Trần Việt đã dẫn cô lên xe.



Bác Ngụy nhìn lén hai người lặng im ở ghế sau qua gương chiếu hậu, dè dặt hỏi: "Cậu chủ, đi đâu?"



"Về nhà." Trần Việt nói rồi nhắm mắt tựa vào ghế.



Ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, song trong lòng lại đang sóng gió cuộn trào.



Trần Việt cũng không biết bản thân bị làm sao, từ trước tới giờ năng lực kiềm chế của anh vô cùng mạnh, vậy mà vừa rồi lại mất kiểm soát trước mặt Giang Nhung.



Thiếu chút nữa, chỉ chút nữa thôi anh đã giống như những kẻ đã từng tổn thương cô.



Nếu không phải nước mắt cô tuôn rơi đúng lúc, anh nghĩ có lẽ anh đã gây ra tổn thương không thể cứu vãn rồi.



May mắn, tất cả đều chưa xảy ra, anh còn chưa tổn thương cô, anh và cô vẫn còn có thể tiếp tục sống cùng nhau.