Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 718 : Cô muốn vì anh góp một phần sức lực
Ngày đăng: 22:29 13/05/20
"Anh vẫn còn ở Lâm Hải sao?" Anh không cãi nhau với cô, Trần Nhạc Nhung cũng không muốn cãi nhau với anh. Hai người họ đang ở trong một không khí không thoải mái, cô cũng không muốn làm phiền anh quá nhiều.
"Em nói xem?" Trần Dận Trạch một lúc lâu sau mới trả lời một câu.
"Trần Dận Trạch, rốt cuộc anh có thể nói chuyện tử tế được không hả?" Người gì không biết, cô cũng chẳng đi guốc trong bụng anh, làm sao mà biết anh có ở đó hay không?
"Nói đi, có chuyện gì?" Cô sẽ không bao giờ biết, chỉ cần cô ở đó, anh nhất định cũng sẽ ở đó.
Mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thay đổi.
Trần Nhạc Nhung giận dữ cắn môi nói: "Cách đây không lâu, anh đã nghe nói về một trận động đất mạnh 7,6 độ ở Lũng Tiêm chưa?"
"Ờm, anh nghe nói rồi." giọng điệu anh vẫn không vội vàng gấp gáp, dường như một việc lớn như vậy anh cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Trần Nhạc Nhung không muốn tính toán với anh, nếu cứ tính toán với anh như vậy, cái mạng nhỏ này chắc sẽ bị anh làm cho tức chết.
Cô lại nói: "Anh tìm cách giúp em lấy một ít đồ tiếp tế cho vùng bị nạn. Bây giờ bên đó tình hình rất căng thẳng, chắc chắn sẽ thiếu lương thực và nước, thời tiết cũng trở nên lạnh rồi, những chiếc áo khoác bông chắc chắn sẽ cần..."
"Trần Nhạc Nhung!" Cô còn chưa nói xong, anh đã lên tiếng ngắt lời cô, có thể nghe thấy anh đang kìm nén gì đó. Sau vài giây, anh tiếp tục nói: "Sau đó thì em sẽ đi theo những vật dụng này đến vùng bị nạn có phải không? "
Trần Nhạc Nhung thầm nhủ trong lòng, rằng cô không đi guốc trong bụng anh nên không bao giờ biết anh đang nghĩ gì, nhưng mỗi khi cô nghĩ gì, anh lại biết rất rõ, như thể anh lúc nào cũng đi guốc trong bụng cô vậy.
Thực ra, để biết được người khác đang nghĩ gì trong lòng, không cần phải đi guốc trong bụng của người khác. Chỉ cần bạn muốn biết, tâm tư của bạn đặt lên người khác, tự nhiên bạn sẽ nghĩ ra được mà thôi.
Ví dụ như, anh Liệt đối với cô chính là như vậy.
Cô cũng không phải đi guốc trong bụng anh Liệt, nhưng cô luôn có thể đoán ra anh Liệt đang nghĩ gì.
Chỉ có một lý do duy nhất, đó là tâm tư của cô đặt lên người anh Liệt.
Nhìn thấy những xác chết, đầu của Trần Nhạc Nhung tê liệt hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống vài độ, khiến cô run rẩy vì lạnh.
"Nhóc, không sao chứ?" Đội trưởng của họ, chị Yến, thấy tình hình của Triệu Nhạc Nhung không ổn, nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Chị Yến, em ổn." Trần Nhạc Nhung cắn môi, rồi tự nhủ bản thân phải dũng cảm.
Cô đến đây để giúp đỡ, chứ không được liên lụy người khác. Dù hoàn cảnh này thương tâm thế nào, cô vẫn phải nghiến răng mà kiên trì đến cùng.
"Ọe--" Phía cô đã ổn rồi, một cậu con trai bên cạnh đột nhiên nôn mửa:"Yến, tôi rất buồn..."
Nhóm người này đều là sinh viên y khoa đại học, có kiến thức chuyên môn y tế và thường tham gia các hoạt động chẩn đoán và điều trị bên ngoài, nhưng họ chưa bao giờ thấy một cảnh tượng khủng khiếp thảm thương như vậy.
Họ chỉ đi vừa mới đi được năm, sáu cây số, đã gặp được hơn một chục xác chết. Một số bạn cùng lớp sắp sụp đổ rồi.
Yến là trưởng nhóm cứu hộ của họ, cũng là sinh viên y khoa năm thứ tư đại học.
Bởi vì cô ấy thường ngày rất hòa đồng và nhiệt tình, nên cô ấy thường xuyên kêu gọi mọi người tham gia các hoạt động, hiển nhiên cô ấy trở thành đội trưởng của đội này.
Đội cứu hộ của họ có tổng cộng hai mươi bốn người, được chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm bốn người, mỗi nhóm gồm hai người đàn ông và hai người phụ nữ, sẽ thuận tiện hơn khi làm việc cùng nhau.
Đừng nhìn vào việc Trần Nhạc Nhung đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng cô lại là người trẻ nhất trong đội, vì vậy đội trưởng Yến đã yêu cầu cô đi theo cô ấy để thành một nhóm.
Trong nhóm này của họ, ngoài hai cô gái là bọn họ, còn có hai chàng trai, một người tên Tiểu Tráng, một người tên Tiến.
Mọi người đã đăng ký đều dùng tên riêng. Lúc gặp mặt, Trần Nhạc Nhung đã tạm thời đặt cho mình một tên riêng.
Khi cô đặt tên, đúng lúc thấy có nhà mua một cái hũ, vì vậy cô ấy đã đặt tên cho mình là - bình giấm chua!