Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 730 : Bị đưa về

Ngày đăng: 22:29 13/05/20


Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn từ bên ngoài lan vào phòng, chẳng mấy chốc mùi thơm đã lan tỏa khắp căn phòng, dụ dỗ người đang ngủ say trên giường thức dậy.



“Vù vù...” Cô nhóc đang nằm ngang trên giường hít mũi và liếm môi theo bản năng, mùi thơm quyến rũ đến nỗi cô sắp nhỏ dãi luôn rồi nhưng cô vẫn không chịu thức dậy.



Bữa sáng ngon miệng, chiếc giường lớn mềm mại, tấm chăn ấm áp...



Tất cả bố trí tiêu chuẩn này đều giống với ngôi nhà ở New York của cô. Ngôi nhà đó đối với cô mọi thứ đều ấm cúng và tốt đẹp, ngoại trừ sự vắng mặt của anh Liệt.



Đây là giấc mơ đúng không, chắc chắn là mơ, nếu không sao có thể ngửi được mùi thơm của bánh dâu tây cô thích nhất.



Lúc này cô đang ở trong khu vực thiên tai động đất, khắp nơi đều là người bị thương, khắp nơi đều là xác chết, có thể ngửi được mùi máu tanh, là mùi xác chết, cho nên mùi thơm của bánh dâu tây chắc chắn là ảo giác của cô.



Hồi lâu mùi thơm vẫn chưa tản ra, cô thèm ăn đến nỗi bụng kêu ột ột và sắp chảy cả nước dãi ra.



Ngoài hiện thật ăn không được, vậy ngửi được mùi thơm trong giấc mơ cũng không tệ, nên cô tham lam hít hà mùi thơm của thức ăn, mượn mùi thơm của thức ăn đề lót đầy bụng.



Mặc dù điều này không hề có tác dụng thực tế nào cả nhưng có thể thỏa mãn tâm hồn một chút, sự thỏa mãn trên tinh thần cũng được gọi là thỏa mãn mà.



“Nhạc Nhung, dậy đi!”



Không những có mùi thơm của bánh dâu tây mà còn có tiếng líu ríu của cô nhóc Lâm Thiến Thiến đó vang vào tai Trần Nhạc Nhung.



Trần Nhạc Nhung cảm thán không thôi, nếu đây là một giấc mơ thì đã quá đỗi chân thật rồi, chân thật như thể đã tồn tại thực sự.
Trần Nhạc Nhung vừa kiềm chế được cảm xúc, nghe Lâm Thiến Thiến nói thế, cô lại xém chút suy sụp, vội xoay đầu đi, nếu không cô thực sự sẽ đau buồn đến nỗi bật khóc.



Từ nhỏ đến lớn, ba luôn nói với cô rằng Nhung Nhung là bảo bối của họ, nếu có bất kỳ uất ức gì thì nhất định phải nói với ba mẹ, tuyệt đối không được lặng lẽ chịu đựng một mình.



Hơn mười năm nay, người nhà chăm sóc cô rất tốt, bản thân cô cũng rất cố gắng, rất thông minh, rất can đảm, rất kiên cường... Chưa từng có người khiến cô cảm thấy mình uất ức và đau buồn đến thế.



“Nhạc Nhung, đừng ngây người nữa, mau dậy rửa mặt rồi ăn chút đồ đi, nếu không cậu thực sự sẽ đói chết đấy.” Lâm Thiến Thiến giơ tay vẫy vẫy trước mặt Trần Nhạc Nhung: “Nhạc Nhung, cậu có nghe tớ nói gì không?”



“Tớ đã ngủ một ngày một đêm rồi sao?” Trần Nhạc Nhung hỏi.



“Ừm, một ngày một đêm rồi, sáng hôm qua Thư ký Hà đưa cậu về, cậu một giấc ngủ tới sáng hôm nay, chính là bây giờ.” Lâm Thiến Thiến cố gắng gật đầu.



“Tình trạng bên khu vực thiên tai như thế nào rồi? Còn xảy ra dư chấn không? Có nghe ngóng được tin tức về ngài Tổng thống không?” Mặc dù rất uất ức, nhưng trái tim Trần Nhạc Nhung vẫn còn nhớ nhung đến người khiến cô uất ức đó.



Bất kể anh bắt nạt cô thế nào, bất kể anh khiến cô đau lòng thế nào, nhưng anh vẫn là anh Liệt của cô, là người mà cô từ nhỏ đến lớn luôn nhớ mong.



Cô cũng không thực sự giận anh, bởi vì trái tim của cô còn chân thật hơn cả suy nghĩ của cô, trái tim của cô sẽ lo lắng cho anh, nhớ anh.



“Nhạc Nhung, thời sự đưa tin rằng tình trạng bên khu vực thiên tai đã đỡ hơn nhiều rồi, điện nước kết nối mạng đều đã thông, hàng loạt các vật tư cũng được đưa tới kịp thời... Nói chung cậu yên tâm đi, sẽ không có dư chấn nữa đâu.” Lâm Thiến Thiến nói một loạt nhưng lại bỏ qua vấn đề Trần Nhạc Nhung quan tâm nhất.



Trần Nhạc Nhung lười hỏi Lâm Thiến Thiến nữa, vội lấy điện thoại ra và kiểm tra tin tức hôm nay, tin tức của Lâm Thiến Thiến được xem từ thời sự, cô hỏi cô ta chi bằng cô tự xem.