Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 738 : Căn phòng giống hệt

Ngày đăng: 22:29 13/05/20


“Linh Nhi, cô đừng quên rằng, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác theo dõi. Cô thân là vị hôn thê của Tổng thống, sau khi tiếp đón phu nhân ngoại quốc đến thăm, Tổng thống có lí do gì mà không đích thân đưa cô về cơ chứ?” Quyền Nam Dương trầm thấp nói.



Có thể nhịn lâu như vậy rồi, anh không ngại phải nhịn thêm chút thời gian nữa, phải diễn kịch cho người khác xem, đương nhiên phải diễn thật hoàn mĩ, không có uổng phí biết bao công sức bấy lâu nay.



“Vậy được rồi.” Tưởng Linh Nhi không nói gì nữa, chỉ nhìn nhìn sự phiền não giấu trong mắt Quyền Nam Dương.



Trên đường đưa Tưởng Linh Nhi về, xe bọn họ đi ở giữa, đằng trước và đằng sau đều có xe đi theo bảo vệ, đường rộng thênh thang rất thu hút ánh nhìn.



“Mọi người xem, kia là Tổng thống đưa Tưởng tiểu thư về nhà đó.” Người hai bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ.



“Đúng vậy đúng vậy, Tổng thống đối với Tưởng tiểu thư thật là tốt, lần nào cũng đích thân đưa Tưởng tiểu thư về.” Người hai bên đường tán thưởng.



“Ai, nếu hỏi tôi kiếp này ngưỡng mộ ai, tôi chỉ ngưỡng mộ một mình Tưởng tiểu thư. Người thì xinh đẹp không nói rồi, còn có thể kiếm được một vị hôn phu tốt với cô ấy như vậy. Bọn họ sau này nhất định là một cặp vợ chồng ân ái.”



Bên đường đều là âm thanh ngưỡng mộ.



Trong mắt người dân nước A, Tổng thống Quyền Nam Dương và vị hôn thê Tưởng Linh Nhi chính là trời sinh một cặp, bọn họ sinh ra là để dành cho nhau.



Khiến cho người khác hâm mộ nhất chính là, Tổng thống lại rất quan tâm bảo vệ Tưởng tiểu thư, hai người bọn họ ân ái không rời nửa bước.



Nhưng tình cảnh trong xe lại hoàn toàn không giống như bên ngoài đồn, Quyền Nam Dương và Tưởng Linh Nhi ngồi ghế sau, nhưng hai người hai góc, một trái một phải, cứ như hai người là người xa lạ vậy.



Anh nhìn về phía trước, cô nhìn ra bên ngoài, không ai nhìn ai, nào có sự thân mật giống như ban ngày.



Hai người bọn họ không chỉ ngồi cách xa nhau, một câu cũng không nói, còn không bằng cả người xa lạ.



Khi sắp về đến nhà họ Tưởng, Tưởng Linh Nhi nghĩ, rốt cục cũng phá vỡ im lặng: “Nam Dương, có phải cô nhóc đó xảy ra chuyện gì rồi không?”




Anh phải về thay quần áo, phải nhờ thợ trang điểm trang điểm lại cho anh, phải khiến cho kể cả Trần Nhạc Nhung khi nhìn thấy anh cũng không nhận ra anh là ai......



Trên đường đi đến sân bay, Trần Nhạc Nhung nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng lại hối hận, ngẩng đầu định bảo tài xế quay đầu, cô mới phát hiện xe không hề đi về hướng sân bay.



“Anh là ai? Anh định đưa tôi đi đâu?” Trần Nhạc Nhung rất nhanh ý thức được người này không thực sự là tài xế.



“Trần Tiểu thư, tôi sẽ không làm hại đến cô, cô ngồi cho vững, đi với tôi đến một nơi.” Tài xế nói rất lịch sự khách khí.



Đối phương không hề biểu lộ thân phận, chỉ nói sẽ không hại cô, hơn nữa thái độ còn rất tốt, không giống như đang bắt cóc cô.



Trần Nhạc Nhung nhìn tài xế qua gương chiếu hậu, thấy anh ta không có điểm gì bất thường, còn lái xe đến nơi cũng không phải không có ai, cô mạnh dạn đoán, người này có lẽ là người của anh Liệt.



Nhưng sao anh Liệt lại có thể biết cô đặt vé máy bay đi Newyork cơ chứ?



Nếu không phải anh Liệt, vậy chỉ có thể là tên khốn kiếp Trần Dận Trạch, cho dù cô đi đến đâu, tên đó cũng có thể tìm ra được hành tung của cô.



Nhưng cũng không đúng, nếu tài xế taxi là người của Trần Dận Trạch, thì anh ta nên gọi cô là “Đại tiểu thư”, chứ không phải “Trần tiểu thư.”



Không phải anh Liệt, cũng không phải Trần Dận Trạch, vậy là ai lại khách khí mời cô “làm khách” như vậy nhỉ?



“Rốt cuộc anh là người nào, ai sai anh đến?” Nếu đã không biết, cô trực tiếp hỏi đi, nói không chừng đối phương lại nói cho cô.



Tài xế không trả lời cô.



“Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc anh là ai phái đến, muốn đưa tôi đi đâu?” Bởi vì đoán không ra tài xế này là do ai cử đến, cũng không biết mục đích của đối phương là gì, trong lòng Trần Nhạc Nhung có chút hoảng loạn.