Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 749 : Tâm tư khác
Ngày đăng: 22:29 13/05/20
“Con còn chưa nhìn, đã chắc chắn thích rồi?” Trần Việt nhíu mày, thản nhiên hỏi một câu.
Tất cả mọi thứ, ông dùng cả tấm lòng sắp xếp, mục đích là để cho cô con gái vui vẻ, để con gái nơi xứ người cũng có thể thoải mái như ở nhà.
Nhưng con bé đến xem cũng chẳng buồn xem, đã nói thích…… Điều ấy làm ông cảm thấy không chắc chắn, có đúng là con bé thật lòng thích sự sắp đặt của mình không.
Trần Nhạc Nhung ôm lấy ba, ngọt ngào nói: “Ba ơi, chỉ cần là đồ ba chuẩn bị cho Nhung Nhung, Nhung Nhung chắc chắn thích rồi.”
Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng làm cô thất vọng, ba còn hiểu rõ sở thích của cô hơn cô.
Đó là người ba tính cách lạnh lùng người bên ngoài nhín thấy, đối với cô thì dịu dàng quan tâm, không hề lạnh nhạt chút nào.
“Ừ, nếu không thích, nhớ nói cho ba biết, ba bảo người đi sửa lại.” Trần Việt dịu dàng xoa đầu con gái, ánh mắt nhìn cô rất đỗi hiền dịu.
“Ba ơi, con yêu ba!” Trần Nhạc Nhung từ nhỏ đã lớn lên ở New York, được giáo dục kiểu phương Tây, tới tận bây giờ cô cũng không keo kiệt thể hiện tình yêu với người đối diện.
“Biết rồi.” Trần Việt thản nhiên lên tiếng, ngoài mặt ra vẻ lãnh đạm, nội tâm lại rất vui vẻ.
“Ba chỉ nói mỗi câu biết rồi thôi ạ?” Nhìn dáng vẻ Trần Việt không buồn mở miệng, Giang Nhung không kiềm chế được nói móc một câu.
Trần Việt: “……”
“Mẹ ơi, ba không nói yêu con cũng không sao, con biết tấm lòng của ba là được.” Trần Nhạc Nhung mau miệng bào chữa thay ba.
“Ừ, con hiểu là tốt rồi.” Giang Nhung vừa nói, vừa đi về phía phòng bếp, trong nồi còn thịt cô hầm, sắp chín.
Ngửi thấy mùi hương lan ra từ phòng bếp, Trần Nhạc Nhung thèm chảy nước miếng, sờ cái bụng lép kẹp: “Mẹ ơi, con đói rồi, ăn cơm được chưa mẹ?”
Giang Nhung ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Chờ một chút đi, anh con sắp đến rồi, chờ anh cả nhà cùng ăn cơm.”
Nghe tin Trần Dận Trạch cũng đến, sắc mặt Trần Nhạc Nhung bỗng chốc trầm hẳn, lầm bầm nói: “Anh ta cũng tới à.”
Nhưng dáng vẻ cô gái ngày hôm đó, ai mà biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ai biết cô có thuộc về anh ta hay không chứ.
Cho tới nay, anh ta tin tưởng vững chắc câu nói, chỉ cần cố gắng, tất cả đều có thể.
“Trạch……” Trần Việt lên tiếng gọi anh.
Trần Dận Trạch đắm chìm trong suy nghĩ của anh ta, không nghe thấy.
“Trạch, tối đi gặp một người với ba.” Trần Việt tăng âm lượng nói.
Ánh mắt mới rồi Trần Dận Trạch nhìn Trần Nhạc Nhung, tất cả lọt vào trong mắt Trần Việt.
Xem ra lần trước thằng bé còn chưa hiểu được lời nói, anh hẳn nên làm vài việc, phải cho thằng bé hiểu được, nó là anh trai Trần Nhạc Nhung.
“Vâng.” Trần Dận Trạch điều chỉnh tâm tư, gật đầu.
Ánh mắt ba nhìn người rất chuẩn, anh không muốn tâm tư kín đáo bị lộ trước mặt ba.
“Xong rồi, đừng đứng nữa, ăn cơm thôi.” Giang Nhung và Trần Nhạc Nhung cùng bưng mấy món ăn lên bàn.
Có mấy món ăn, trông rất bình thường, nhưng Giang Nhung cẩn thận làm theo khẩu vị người nhà, chuẩn bị đồ ăn vừa miệng từng người.
Người một nhà đã lâu không tụ tập một chỗ ăn cơm, bầu không khí trên bàn cơm vô cùng nhộn nhịp.
“Mẹ à, mẹ ăn nhiều chút đi.” Trần Dận Triển đáng yêu chủ động gắp rau cho mẹ, ngoan từ thuở nhỏ.
“Cảm ơn bé cưng của mẹ nhé.” Đứa con giống Trần Việt như cùng một khuôn đúc ra, nhìn bé nhỏ nhỏ, Giang Nhung như thấy Trần Việt nhà họ.
Năm đó khi Trần Việt được mấy tuổi, chắc cũng là dáng vẻ lạnh lùng những vẫn khiến người ta thích thế này.