Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 758 : Đừng nghĩ về nó nữa

Ngày đăng: 22:30 13/05/20


"Thế nhưng... Được rồi!" Trần Nhạc Nhung không muốn làm khó anh Liệt, anh về trước, cô cũng sẽ trở về ngay.



Anh Liệt thân là Tổng thống một quốc gia, bên người có nhiều người trông coi như vậy, chắc chắn sẽ không làm để anh gặp rắc rối. Cô ở lại đây cũng không giúp được gì, rời đi sớm không để anh phải lo lắng cho cô còn tốt hơn.



"Cô Trần, mời đi bên này!" Bùi Huyên Trí lui về phía sau vài bước tay ra hiệu mời, cung kính nói.



Trần Nhạc Nhung nhìn Quyền Nam Dương, còn đinh nói gì đó, nhưng là vừa mở miệng đã nuốt ngược lời nói vào trong, quay người đi cùng Bùi Huyên Trí.



"Nhung Nhung..."



Vừa đi đến cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Liệt, Trần Nhạc Nhung bỗng dưng vui vẻ, quay đầu lại nhìn anh, cười: "Anh Liệt, không muốn để Nhung Nhung rời đi sao?"



"Anh Liệt tuyệt đối sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, em không cần lo lắng!" Quyền Nam Dương nói.



Cô vẫn chưa đi mà anh đã nhớ cô, muốn giữ cô ở bên cạnh, nhưng mà bên cạnh anh quá nguy hiểm.



"Ừ, em biết rồi." Trần Nhạc Nhung vẫn cười rạng rỡ, nhưng mà trong con ngươi đã xuất hiện một màu u ám.



...



"Cô Trần, chắc cô biết tôi là ai." Câu đầu tiên Bùi Huyên Trí nói với Trần Nhạc Nhung sau khi đi ra khỏi bệnh viện.



"Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi." Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, bầu trời âm u, giống có vẻ muốn mưa.



Bùi Huyên Trí cười nói: "Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc. Nếu như cô Trần biết tôi có lời muốn nói nói, vậy tôi cứ nói thẳng."



Trần Nhạc Nhung thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bùi Huyên Trí, điềm nhiên hỏi: "Cậu Bùi, nếu như anh muốn nói sẽ khiến tôi chủ động rời khỏi anh Liệt, tôi khuyên anh có nghĩ thì cũng đừng nghĩ, bởi vì chuyện đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra."



Giọng của cô trong trẻo dễ nghe, còn mang theo sự non nớt, nhưng hết lần này tới lần khác để cho người ta nghe được thái độ ương ngạnh.




...



Bắc Cung, văn phòng Tổng thống.



Lâm Thiên Thành đem một văn bản tài liệu hai tay giao cho Tổng thống: "Tổng thống, đã tìm được nguyên nhân lốp xe nổ. Quả thật là có dấu vết có người đụng tay."



"Tìm ra trước chiều mai, người làm cùng kẻ chủ mưu phía sau một cái đều không thể bỏ qua." Quyền Nam Dương hơi híp mắt, giọng điệu rất nhẹ nhàng, lại làm cho người ta không rét mà run.



"Vâng." Lâm Thiên Thành gật gật đầu, còn nói: "Tổng thống, về sau anh ra ngoài nên mang theo nhiều bảo vệ hơn, lỡ như..."



"Lỡ như tôi bị đám người kia giết chết?" Quyền Nam Dương nhẹ nhàng cười cười: "Chúng ta thử xem, rút cuộc là ai giết ai? Những người kia rút về phía sau cũng đã mấy chục năm, cũng đến lúc phải kết thúc rồi."



Lâm Thiên Thành lo lắng nói: "Tổng thống, đám người kia đều là người không muốn sống, bọn họ..."



Quyền Nam Dương phất tay cắt ngang: "Phái thêm người bảo vệ cô nhóc nhà họ Trần, nhất định không thể để cho cô có một vết thương."



Lâm Gia Thành nói: "Tổng thống, ba của cô ấy âm thầm sắp xếp không ít người bảo vệ cô ấy. Theo tin tình báo tôi có được, ba người mẹ con nhà họ Thường của thành phố Lâm Hải, ai mời cũng không ra ngoài cũng ở trong đó."



"Bọn họ?" Quyền Nam Dương hỏi lại.



Ba người mẹ con nhà họ Thường, ở phạm vi Lâm Hải có danh tiếng không nhỏ, là bởi vì bọn họ rất ít khi lộ diện, số người đã gặp bọn họ ít đến đáng thương.



Rất nhiều người muốn mời bọn họ làm việc, nhưng mà cũng không biết đi đâu tìm. Còn có một vài người biết họ, nhưng mà ai mời họ cũng không được.



Trần Việt có thể sắp xếp họ bảo vệ Trần Nhạc Nhung, làm cho Quyền Nam Dương lại một lần nữa lau mắt mà nhìn.



Xem ra quan hệ của Thịnh Thiên, vượt ra khỏi chính trị và kinh doanh, vũng nước sâu Thịnh Thiên này cũng chỉ có người trong gia đình mới có khả năng biết rõ.