Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 774 : Làm con mèo nhỏ ham ăn của anh

Ngày đăng: 22:30 13/05/20


“Thế nên anh Liệt là đặc biệt vì Nhung Nhung học nấu ăn sao?” Nghĩ đến anh Liệt học nấu ăn là vì mình, Trần Nhạc Nhung cười đến mức lông mày cong lại, chỉ cảm thấy những vết bỏng trên tay không còn đau nữa.



“An không muốn để mình bị đói.” Quyền Nam dương bê đồ ăn đặt lên bàn, múc một bát canh cho Trần Nhạc Nhung: “Trước tiên uống một bát.”



“Anh Liệt, anh thật là nhỏ nhen!” Rõ ràng là vì cô mới học, tại sao lại không chịu thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ mất một miếng thịt sao?



“Anh sao lại nhỏ nhen rồi?”



“Anh đừng có quên, đàn ông khẩu thị tâm phi một chút cũng không đáng yêu.”



“Đương nhiên, càng quan trọng là không muốn Nhung Nhung của chúng ta đói rồi.” Quyền Nam Dương cười, dịu dàng nói.



“Nói như vậy mới đúng a.”



“Ừm, vậy còn không uống?”



Cô nhóc này có lúc quả thật rất ngốc, vì làm một bữa cơm cho anh ăn, lại để mình đói òng ọc cũng không biết tìm chút đồ ăn nhét bụng.



Nghĩ đến cô từ nhỏ đến lớn được mọi người chăm sóc, có lúc nào phải chịu khổ cực như hôm nay.



Tất cả những điều này, cô đều là vì anh.



Vào lúc này, trong lòng Quyền Nam Dương âm thầm quyết định, sau này anh sẽ không để cô nhóc này chịu một chút khổ cực nào.



Trần Nhạc Nhung bê bát canh uống một ngụm nhỏ, cẩn thận thưởng thức, cảm thấy mùi vị không tệ, lại uống thêm một ngụm lớn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Anh Liệt, canh anh làm rất ngon.”



“Vậy thì thử thêm đồ ăn anh làm.” Quyền Nam Dương gắp rau cho cô: “Ăn nhiều một chút, con gái có thịt một chút mới xinh.”



Nhìn anh vì cô bận rộn, giống như trong lòng anh cô vẫn là cô nhóc nhỏ năm nó làm một chút việc nhỏ gì cũng cần người khác chăm sóc.



Trần Nhạc Nhung chu mỏ: “Anh Liệt, ý của anh Liệt là cảm thấy bây giờ Nhung Nhung không xinh sao?”




Rõ ràng chỉ cách một bức tường bình thường, nhưng bởi vì bức tường này quá dày, hiểu quả cách âm vô cùng vô cùng tốt, anh ngừng hơi thở của mình cố gắng nghe động tĩnh bên kia bức tường, nhưng vẫn không nghe thấy bất kì động tĩnh gì từ phòng của cô.



Anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, chính là chỗ bức tường ngăn cách với cô, cũng không có bật đèn, cứ như yên tĩnh ngồi.



Cơ thể anh yên tĩnh ngồi, nhưng tâm trí của anh lại vô cùng rối loạn, trong lòng nghĩ nếu lỡ cô cần sự giúp đỡ của anh, anh nhất định ngay lập tức sẽ xông đến cứu cô.



Nhưng, anh rõ ràng biết chuyện đó không có khả năng phát sinh, cô sao có thể cần sự giúp đỡ của anh chứ?



Quyền Nam Dương mới là vị thần bảo hộ trong lòng cô, chỉ có người đó mới có thể bảo vệ được cô, những người khác đều không thể, cũng không có cơ hội.



Thời khắc này, có Quyền Nam Dương bên cạnh cô, cô vui mừng đến mức họ cũng mình cũng sắp quên rồi, sao có thể nhớ đến anh ở bức tường bên cạnh chờ đợi cô.



Reng reng reng....



Điện thoại Trần Dận Trạch đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên, trong không gian đêm đen yên tĩnh, âm thanh vang động ấy dường như có thể khiến cả căn phòng...



Nghe thấy tiếng động, Trần Dận Trạch lập tức nghiêng đầu nhìn một cái, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, sắc mặt anh trầm xuống, con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm số điện thoại phát sáng trên màn hình: “Thật đáng chết!”



Không phải là cuộc gọi anh luôn chờ đợi.



Vang lên một lúc, điện thoại ngừng, chẳng lâu sau điện thoại lại rung lên lần nữa, Trận Dận Trạch nhận nghe, ấn xuống miễn nhắc: “Có chuyện?”



“Cậu Trần, chào cậu a!” Điện thoại truyền đến giọng nói đã được qua xử lí, người bình thường nghe không ra anh ta là ai, nhưng Trần Dận Trạch biết chủ nhân của số điện thoại này là ai, người này vào đêm vài ngày trước còn hẹn gặp anh một lần, đối với người anfy anh cũng xem như quen thuộc.



“Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh.” Trần Dận Trạch không muốn nói lời thừa thãi với đối phương, làm tốn thời gian quý báo của mình.



Người đó cười mấy tiếng, lại nói: “Cậu Trần, tôi chỉ muốn hỏi anh,cảm giác nhìn người con gái mình yêu ở riêng với người đàn ông khác như nào nào? Có khó chịu không? Ý là hay còn có cảm giác khác?”



Trần Dận Trạch lạnh lẽo nói: “Nói chuyện chính.”