Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 787 : Hoạt bát đáng yêu

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


Lớp học dựng tạm, thật ra là một lều vải khá rộng, vừa là lớp học vừa là lều vải lớn, đông người có vẻ hơi chen chúc, nhưng hôm nay những đứa trẻ không hề chán ghét, mà vô cùng háo hức.



Vừa đi đến ngoài lều, Trần Nhạc Nhung đã nghe thấy âm thanh huyên náo của bọn trẻ, âm thanh đó lớn đến mức gần như có thể lật ngược lều vải này.



"Bọn nhỏ thật hoạt bát." Nghe thấy âm thanh đầy sức sống của các bạn nhỏ phát ra từ bốn phía, Trần Nhạc Nhung nhếch môi mỉm cười.



Bọn trẻ tầm tuổi này nên như thế, đâu giống đứa bé đáng yêu trong nhà cô, rõ ràng cũng mới tám tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cư xử như ông cụ non.



Trần Nhạc Nhung bước vào phòng, có bạn nhỏ tinh mắt vừa liếc đã phát hiện ra, lập tức lớn tiếng nói: "Chị bình dấm nhỏ đã tới, mọi người hãy im lặng."



Gần như ngay lập tức, phòng học tạm thời cũng không rộng lắm yên tĩnh lặng ngắt như tờ, từng đôi mắt mở to nhìn giáo viên mới của chúng.



Dưới cái nhìn chăm chú của chúng, Trần Nhạc Nhung bước đến bục giảng phía trước, mỉm cười nói: "Các em, các em đừng câu nệ, muốn ầm ĩ như thế nào thì cứ ầm ĩ như thế đi."



Nên ầm ĩ thì cứ ầm ĩ?



Có lầm hay không, đây quả thật là lời một giáo viên đạt tiêu chuẩn có thể nói ra sao?



Tuổi bình quân của đám trẻ này khoảng tám chín tuổi, chúng là học sinh lớp ba, đều là những đứa bé hiểu chuyện.



Nghe giáo viên nói thế, ánh mắt của chúng mở lớn hơn.



Lời của cô giáo là nghiêm túc sao?



Thật sự chúng có thể muốn ồn ào thì ồn ào sao?




"Tiểu Linh có không, nếu như không có cũng không sao." Trần Nhạc Nhung nửa quỳ nửa ngồi, nhìn thẳng đứa bé.



Lý Tiểu Linh ngại ngùng lắc đầu.



Trần Nhạc Nhung lại xoa đầu nó: "Không sao. Vậy em đi xuống trước đi, chúng ta đổi một bạn học khác lên."



Nghe thấy chỉ thị của cô giáo, Lý Tiểu Linh xoay người chạy, chạy được hai bước, nó bỗng quay đầu: "Cô giáo, em cũng thích cô."



Mấy chữ thật đơn giản đó lại là lễ vật tốt nhất mà bọn trẻ tặng Trần Nhạc Nhung. Bọn chúng có thể thích cô, đương nhiên là khẳng định đối với công việc của cô.



Trong lều vải, tại mấy chỗ không ai để ý, đã được đặt mấy cái camera, mọi việc xảy ra trong phòng học đều truyền ngay đến máy tính của Quyền Nam Dương.



Trần Nhạc Nhung vẫn mặc quần jean và áo trắng như mọi ngày, chỉ là hôm nay bên ngoài cô khoác thêm một áo khoác kẻ đen trắng.



Trần Nhạc Nhung ăn mặc thật đơn giản nhưng xinh đẹp hoạt bát như vậy, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều khắc sâu vào trí nhớ của Quyền Nam Dương.



Nhất là khi nhìn cô và bọn trẻ bên nhau, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, thấy cô rõ ràng là một giáo viên ưu tú.



Hôm nay, cuối cùng Quyền Nam Dương lại thấy được một mặt khác của Nhung Nhung.



Nhung Nhung của anh đã sớm không phải cô bé nũng nịu, mũm mĩm năm đó rồi.



Cô thật sự đã trưởng thành rồi.