Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 795 : Nhung nhung giao mình cho anh rồi

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


Trần Nhạc Nhung thoải mái nói ra những điều ẩn giấu trong lòng, không cần che giấu nữa, trong nháy mắt cô thở phào nhẹ nhõm.



Cô ngẩng đầu nhìn Quyền Nam Dương, hi vọng anh trả lời cô. Ai biết được người đàn ông này giống như kẻ ngốc, sững sờ nhìn cô.



Ánh mắt kia giống như không quen biết cô...



Có thể anh vẫn chưa hiểu rõ cô lắm.



Trong lòng anh, anh luôn cảm thấy chắc hẳn cô vẫn còn là một đứa nhỏ cho dù cô đã lớn rồi, nhưng chắc hẳn cũng giống như trước đây anh đã từng nhìn thấy, là một cô bé lớn đáng yêu.



Là một cô bé vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, ngoan ngoãn, dịu dàng, nghe lời, hiểu chuyện, anh nói gì sẽ tin đó và cũng chưa từng nói chuyện lớn tiếng với anh.



Nhưng hôm nay cô không chỉ không đáng yêu, còn hơi dữ dằn giống như một con thú nhỏ đang ra oai vậy.



Thú nhỏ!



Trần Nhạc Nhung cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình, dùng từ này để hình dung đúng là rất thích hợp.



Anh Liệt không phải bị dáng vẻ dữ dằn của cô dọa sợ rồi chứ? Sau đó anh sẽ không thích cô nữa… Trong lòng Trần Nhạc Nhung thấp thỏm không yên, chớp đôi mắt ngập nước nhìn anh.



"Anh Liệt..." Cô thăm dò gọi tên anh một tiếng, giơ tay ra cẩn thận kéo vạt áo của anh.



Anh không trả lời, vẫn là dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.



"Anh Liệt, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào anh không muốn nói gì với em sao?" Từ trước tới giờ Trần Nhạc Nhung không biết anh Liệt của cô lại ngốc đến thế. Ngốc đến độ khiến người ta muốn đánh một trận cho anh tỉnh táo lại.



Quyền Nam Dương vẫn giữ dáng vẻ sững sờ kia. Thoạt nhìn rất ngốc, ngốc đến độ có phần đáng yêu buồn cười.



Nghĩ đến việc anh từng bước leo lên vị trí tổng thống này, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua. Nhưng ở trước mặt cô nhóc Trần Nhạc Nhung này anh vẫn giống như một thằng nhóc còn vắt mũi chưa sạch.




"Nhung Nhung..." Anh hết lần này đến lần khác gọi tên của cô, giống như muốn đem tên của cô khắc sâu vào tận đáy lòng mình.



"Anh Liệt, vậy anh còn muốn đẩy em ra nữa không?" Trần Nhạc Nhung rút tay cô ra khỏi lòng bàn tay anh, lùi về sau hai bước.



"Nhung Nhung!" Quyền Nam Dương đưa tay nắm tay cô lại, cô nhẹ nhàng tránh thoát, lại lùi về sau hai bước khiến lòng anh trống rỗng.



Trần Nhạc Nhung nói:"Anh Liệt, anh không bắt được em, tận mắt nhìn thấy em cách anh càng lúc càng xa, anh cảm nhận thế nào?"



Quyền Nam Dương: "..."



Tim như bị đao cắt!



Nhưng anh không nói.



"Anh không nói phải không?" Lần này, Trần Nhạc Nhung lại lùi về sau ba bước, khoảng cách với anh càng ngày càng xa.



Quyền Nam Dương: "Nhung Nhung..."



"Anh vẫn không nói đúng không?" Lần này, Trần Nhạc Nhung lại lùi về sau bốn bước.



Quyền Nam Dương nhìn cô: "Nhung Nhung..."



"Anh Liệt, anh định không nói phải không? Quá tam ba bận, anh không còn cơ hội rồi." Trần Nhạc Nhung cắn chặt môi, liếc mắt nhìn anh rồi xoay người rời đi.



Nhưng mà lần này cô vừa mới cất bước, người đàn ông phía sau giống như gió cuốn bước tới phía sau ôm chầm lấy cô.



Anh hôn vành tai cô, nắm chặt tay cô nói: "Nhung Nhung, lần này anh sẽ không buông tay nữa!"