Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 797 : Bị tập kích

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


“Nhung Nhung, anh và Tưởng Linh Nhi không giống như em nghĩ.” Quyền Nam Dương cho rằng Trần Nhạc Nhung đang ghen, muốn giải thích với cô, thế nhưng anh lại không biết nên giải thích như thế nào.



“Vậy quan hệ của hai người là như thế nào?” Nếu nói bọn họ đã đến mức độ đó rồi, vậy thì cô phải nói rõ ràng với anh, liệu mối quan hệ giữa bọn họ có phải là khế ước hay không?



“Cô ấy đã có người mình thích, người cô ấy thích chính là bạn tốt của anh. Giữa anh và cô ấy chỉ tạm thời duy trì mối quan hệ này, đợi thời cơ thích hợp bọn anh sẽ chia tay.” Quyền Nam Dương suy nghĩ một chút rồi giải thích như vậy.



“Anh Liệt, nếu như cô ấy không có người mình thích, vậy có phải anh sẽ sống chung với cô ấy cả đời này?” Trần Nhạc Nhung thừa nhận, lòng dạ cô rất hẹp hòi, biết rõ không có chuyện như vậy, thế nhưng cô vẫn rất để ý, muốn nghe chính miệng anh Liệt phủ nhận.



Quyền Nam Dương nói: “Người anh muốn chung sống cả đời này chỉ có mình em.”



Sau khi Trần Nhạc Nhung nghe thấy câu mà mình muốn nghe, cô lập tức nở nụ cười thật tươi nói: “Vâng, anh Liệt, em biết rồi, anh mau trở về tìm chị Linh Nhi đi.”



Quyền Nam Dương: “…”



Tâm trạng của cô nhóc này giống như thời tiết tháng 6, làm cho người khác không thể đoán trước được.



Trần Nhạc Nhung xoay người mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với Quyền Nam Dương đang ngồi trong xe: “Anh Liệt, lúc nhớ tới em có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho em nha.”



Quyền Nam Dương cũng bước xuống xe: “Để anh đưa em về.”



“Anh Liệt, anh không cần đưa em trở về đâu, anh mau đi tìm chị Linh Nhi đi, nếu như chị ấy có chuyện gì, sao anh có thể ăn nói với bạn của anh chứ?” Nói xong, Trần Nhạc Nhung chạy nhanh như một làn khói.



Trần Nhạc Nhung rất vui vẻ, lúc chạy bộ còn nhún nhảy, lộ ra một khuôn mặt rất vui vẻ.



Tối nay cuối cùng cô cũng có dũng khí nói rõ với anh Liệt rồi, cũng để cho anh Liệt dùng bộ mặt thật của mình để gặp cô, sao cô có thể không vui chứ?




Viên đạn được bắn ra, xẹt qua bên tai người đàn ông đó, lỗ tai của người đàn ông đó bị bay đi mất một nửa, máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài.



Kẻ địch theo bản năng đưa tay che lỗ tai lại, đau đến mức không thể nói rõ: “Tại… tại… tại sao anh lại biết…”



“Anh Liệt, tại sao anh lại quay về đây?” Trần Nhạc Nhung vui vẻ nói.



Không phải anh phải trở về tìm cô chủ nhà họ Tưởng sao?



Tại sao anh lại đến đây cứu cô?



Mặc dù Trần Nhạc Nhung rất tự tin rằng mình có thể đánh bại kẻ địch đã tập kích cô, thế nhưng anh Liệt có thể tới cứu cô kịp thời, cảm giác này hoàn toàn không giống nhau, điều này đã làm cho trái tim trong ngực cô đập loạn nhịp.



“Em ngoan ngoãn nhắm mắt, bịt tai lại, đừng hỏi điều gì cả.” Quyền Nam Dương dịu dàng căn dặn, Trần Nhạc Nhung giống như một đứa bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe theo lời anh.



Cô mơ hồ nhớ lại, năm đó lúc cô và mẹ bị người ta bắt cóc, lúc ba cô tới cứu mẹ con cô cũng nói những lời này.



Bây giờ từ trong miệng anh Liệt nói ra những lời này, đã làm cho cô hiểu rõ rằng, tình yêu thương của anh Liệt giành cho cô hoàn toàn không hề thua kém ba mình.



“Ngài Tổng thống hà tất phải tức giận với một người có địa vị thấp kém như vậy. Chẳng qua là tôi chỉ bảo anh ta mời cô Trần đi uống một chén trà thôi mà.”



Một giọng nói thâm trầm truyền đến, Quyền Nam Dương bỗng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới trăng bên ngoài lều.



Dưới ánh trăng, người đàn ông kia mặc một chiếc áo màu đen, dường như hòa vào màn đêm, thế nhưng dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh kia lại toát ra vẻ tà mị lạnh lẽo khác thường, giống như một con chó sói ở vùng Nam cực.