Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 801 : Vụ án đẫm máu một năm trước

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


Giờ ăn trưa.



Trần Nhạc Nhung đã sớm tìm được một chỗ tốt, nhìn thấy chị Yến đang xoa đầu đi vào, cô lập tức vẫy tay: “Chị Yến, em giúp chị tìm được một chỗ ngồi ăn cơm rồi này.”



“Ồ.” Yến đáp lại một tiếng, vẻ mặt bơ phờ đi tới bên cạnh Trần Nhạc Nhung, lại xoa xoa cái đầu sưng và cái cổ đau nhức: “Có lẽ tối hôm qua ngủ bị sái cổ rồi, ngày hôm qua không chỉ có cổ bị đau nhức mà đầu cũng choáng váng.”



Làm gì có chuyện ngủ bị sái cổ chứ, rõ ràng chính là bị người khác hạ thuốc mê, chỗ đó vẫn còn tác dụng của thuốc cho nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.



Trần Nhạc Nhung biết rõ tình huống, nhưng cô không thể nói ra, cô chỉ có thể chu đáo chuẩn bị thuốc giải cho Yến: “Chị Yến, chị uống canh trước đi, uống cho ấm cơ thể, như vậy sẽ đỡ hơn rất nhiều.”



Yến cũng không khách khí, nhận bát canh uống một hớp lớn, nước nóng chảy vào bụng, trong nháy mắt nhiệt độ lan truyền khắp toàn thân, Yến thở dài: “Hũ giấm nhỏ, có em ở đây thật tốt. Chị sống chung với Đại Tráng, Tiến mấy năm rồi, vẫn chưa nhìn thấy hai người bọn họ chu đáo như vậy.”



“Ai đang nói xấu chúng tôi đó?” Đại Tráng bưng hộp cơm ngồi đối diện với các cô: “Hũ giấm nhỏ, em tuyệt đối đừng nghe Yến nói lung tung, thật ra anh rất săn sóc. Anh nói cho em biết, nếu người nào làm bạn gái của anh, anh chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy rất tỉ mỉ.”



“Cậu săn sóc thì như thế nào? Săn sóc của cậu có thể thu hút sự chú ý của hũ giấm nhỏ chúng ta sao? Tôi nói cho cậu biết, hũ giấm nhỏ của chúng ta sớm đã có người mình thích rồi.” Yến không chút lưu tình cắt đứt bệ đài của Đại Tráng.



“Sao có thể chứ?” Đại Tráng không muốn tin hũ giấm nhỏ đã có người mình thích, thế nhưng ngẫm nghĩ lại, cô ấy là một cô gái xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, cô ấy có thể vừa ý với một người trong số đó cũng không phải là không thể.



“Bộ dạng của cậu ngay cả tôi cũng không thích, vậy mà cậu còn muốn hũ giấm nhỏ của chúng ta thích cậu?” Tiến bưng hộp cơm ngồi xuống, gia nhập vào chiến đội làm tổn thương Đại Tráng.



“Tiến, cậu nên chú ý cách dùng từ của cậu, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.” Đại Tráng hung hăng trừng mắt nhìn Tiến.



“Tôi chính là muốn nói với cậu như vậy, có bản lĩnh thì cậu tới đây cắn tôi đi.” Có lẽ Tiến coi Đại Tráng là một “quân tử”, quân tử dùng miệng không dùng tay.



Trần Nhạc Nhung đang ăn cơm, nghe bọn họ nói anh một câu tôi một câu, anh làm tổn thương tôi cũng làm tổn thương anh, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến anh Liệt của cô.




Sau khi hội nghị kết thúc, bọn họ bị ngăn cản bởi một “nhân viên bảo vệ” đột nhiên xông tới, bọn họ còn chưa kịp nói gì đã bị trúng đạn mà chết.



Lúc đó, phu nhân của Tổng thống nước A chính là mẹ của Quyền Nam Dương, bị một phát súng bắn vào tim, chết tại chỗ.



Lúc Quyền Nam Dương nhận được tin tức, mẹ của anh chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, bà muốn nói điều gì đó với anh thế nhưng đã còn sức để nói ra tiếng.



Anh ôm mẹ của mình, trơ mắt nhìn mẹ mình co giật mấy lần trong ngực mình, rồi trút hơi thở cuối cùng chết không nhắm mắt.



Cũng vào ngày hôm đó, nhà họ Long, một thế gia nổi tiếng vẫn luôn ra sức ủng hộ Quyền Nam Dương bị tiêu diệt; Long Duy, cậu chủ nhà họ Long, người anh em tốt nhất của Quyền Nam Dương sống chết không rõ.



Trong vòng một ngày, Quyền Nam Dương vừa mất mẹ, vừa mất đi người bạn tốt nhất của mình, cũng mất đi người ủng hộ đắc lực nhất để ủng hộ anh leo lên ghế Tổng thống.



Trong vòng một ngày, anh đã mất đi rất nhiều thứ…



Chỉ nghĩ như vậy, tim của Trần Nhạc Nhung đã đau như cắt, huống hồ anh Liệt lại thật sự trải qua tất cả.



Chẳng trách anh Liệt vẫn luôn không muốn quen biết cô một cách thoải mái, chẳng trách anh Liệt vẫn luôn muốn nói lại thôi, chẳng trách anh Liệt vẫn luôn đổi sang một thân phận khác khi gặp cô.



Không phải anh Liệt không coi trọng cô, mà là anh Liệt quá coi trọng cô, chắc chắn là do anh sợ chuyện của một năm trước sẽ tái diễn một lần nữa.



Anh đã mất đi mẹ của mình, mất đi người anh em tốt nhất của mình… Nhất định là anh cũng sợ mất cô.



Lúc đó, đối với anh Liệt mà nói, anh đã mất đi những người quan trọng như vậy, không có một ai ở bên cạnh anh trò chuyện, có lẽ những ngày đó anh đã chịu rất nhiều khó khăn.