Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 811 : Thay đổi mục tiêu

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


Bởi vì có người cầm đầu gây chuyện trên mạng, lại có rất nhiều anh hùng bàn phím cùng những kẻ ấu trĩ, phút chốc rất nhiều người đều cho rằng ngài Tổng thống không thoát khỏi liên quan đến việc Tưởng Linh Nhi mất tích sau khi giết người.



Anh hùng bàn phím trên mạng thật sự là một sự tồn tại thần kỳ, họ chẳng biết sự tình nhưng vẫn luôn có thể kể lại sự việc một cách rõ ràng, dường như họ chính mắt nhìn thấy Tưởng Linh Nhi được ngài Tổng thống cứu đi vậy.



Có người nói: “Phải đó phải đó, tình cảm của ngài Tổng thống và con gái nhà họ Tưởng là chuyện mọi người đều biết. Anh ta vì bảo vệ cô Tưởng, đã đem giấu cô Tưởng vào Bắc Cung của anh ta. Chỉ cần anh ta không thả người, vậy thì còn có ai dám đến bắt người chứ?”



Có người nói: “Việc này chúng tôi biết rồi, ngài Tổng thống thể hiện dịu dàng nho nhã trước mặt dân chúng, ai biết được sau lưng làm ra bao nhiêu chuyện thất đức.”



Có người tiếp lời: “Đúng đấy đúng đấy, trước đây không lâu tôi còn nghe nói, Quyền Nam Dương vì để leo lên vị trí Tổng thống này đã gây ra một vụ án đẫm máu, tự tay giết chết hai người anh trai của mình.”



Còn có người nói: “Trời ơi, Ngài Tổng thống đẹp trai như vậy, vẫn luôn là người tình trong mộng của tôi, sao anh ấy có thể làm ra chuyện như này chứ, thật thất vọng!!”



Cầm điện thoại xem rất lâu, Trần Nhạc Nhung nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhẫn nhịn được nữa. Cô ấy tắt tin tức trên mạng, gọi điện thoại cho Thường Lịch: “Thường Lịch, phát chứng cứ mà anh có ra đi.”



“Cô chủ, ngài Liệt nói rồi, không để cô lo việc này nữa, cô đừng nhúng tay vào.” Đương nhiên, chỉ cần sự việc không liên quan đến Trần Nhạc Nhung, Thường Lịch mới không muốn lo chuyện bao đồng.



Ba mẹ con họ nhận ân huệ của Trần Việt, người phải báo đáp cũng là Trần Việt, còn những người khác có phải là bị oan ức hay không, họ thật sự không có chút hứng thú nào.



Ba mẹ con họ chỉ bảo đảm an toàn cho Trần Nhạc Nhung, bảo đảm thời gian Trần Nhạc Nhung ở nước A có thể sống tốt.



“Thường Lịch, rốt cuộc cậu nghe lệnh của ai?” Người này, không là người mà ba cô sắp xếp bên cạnh cô sao? Từ lúc nào mà lại chỉ nghe lời của anh Liệt rồi?



“Đương nhiên là cô.” Thường Lịch nói.



“Thế là phải rồi. Mau mau phát chứng cứ trong tay cậu ra đi, không cần bàn bạc với người khác.” Trần Nhạc Nhung ghét nhất chính là người khác vu oan cho anh Liệt của cô.



Còn nữa, Trần Nhạc Nhung không muốn Tưởng Linh Nhi tiếp tục phải gánh tội danh giết người tày trời này nữa.
Chỉ là tối hôm đó họ không hề chụp ảnh, cũng không phát hiện ra có người chụp ảnh cho họ, vậy sao lại có bức ảnh tối hôm đó được truyền ra?



Tối hôm đó trăng rất sáng, họ đứng ở nơi bao la, xung quanh còn có người của anh Liệt canh gác, theo lý mà nói, nếu như có người chụp trộm ở góc độ rõ nét như thế, chắc chắn sẽ bị phát hiện.



Nhưng tối hôm đó không hề xảy ra bất kỳ tình huống khác thường nào… Nhớ đến đây, Trần Nhạc Nhung nhớ đến hướng đối diện bản thân mình bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.



Cô ấy đứng dậy chạy ra ngoài, đằng sau truyền đến tiếng gọi của Yến: “Hũ giấm nhỏ, sao thế?”



Trần Nhạc Nhung không để ý, đi qua từng cái lều vải, ra ngoài lều của cô và Yến đang ở.



Cô chạy đến vị trí mà tối hôm đó cô và anh Liệt đứng, sau khi chắc chắn, quay đầu nhìn về hướng lều vải, lại nhìn góc độ chụp của bức ảnh.



Trần Nhạc Nhung rất nhanh đã nghĩ ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.



Cô chạy về trước lều vải, tìm trên tìm dưới một lượt, quả nhiên tìm thấy một cái máy ảnh lỗ kim.



Chẳng trách tối hôm đó họ không hề phát hiện ra việc bất thường nào, thì ra nơi cô ở đã sớm bị người ta giám sát, nhất cử nhất động của cô đều rơi vào tầm ngắm của kẻ địch nấp trong bóng tối.



“Đáng chết!” Trần Nhạc Nhung nghiến răng, gầm giọng nói.



Những người đó tốt nhất nên cầu nguyện đừng để cô tra ra được bọn họ, nếu không cô nhất định sẽ xử đẹp chúng, để chúng biết rằng, Trần Nhạc Nhung tuyệt đối không phải là trái hồng non để chúng tùy ý bóp tròn bóp méo.



Đúng lúc Thường Lịch chạy tới, lo lắng hỏi: “Cô chủ…”



“Cái này cậu cầm lấy.” Trần Nhạc Nhung đưa cái máy ảnh lỗ kim tìm được giao cho Thường Lịch, trầm giọng nói, “Xem ra cuộc gọi của anh Liệt đến quá sớm rồi, những người trong bóng tối đó sớm đã có âm mưu với tôi rồi.”