Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 815 : Đối đầu gay gắt
Ngày đăng: 22:31 13/05/20
Trần Nhạc Nhung: “...”
Thì ra anh Liệt của cô không phải không hung dữ, chỉ là anh chưa để lộ mặt đó ra khi ở trước mặt cô mà thôi.
Anh vừa gầm lên như vậy khiến cô sợ tới mức không dám hé răng nửa lời. Chỉ là tròng mắt đảo qua lại nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Nhưng không cần biết Trần Nhạc Nhung làm ra vẻ đáng thương thế nào, lần này vẻ mặt Quyền Nam Dương vẫn cứ âm trầm dọa người như cũ. Không những thế anh còn cứ mãi im lặng không nói một lời, có vẻ rất tức giận.
Quyền Nam Dương không cho cô nói, Trần Nhạc Nhung bèn dựa đầu mình vào ngực anh giống như một chú mèo con đáng thương không ngừng cọ tới cọ lui.
Cọ, cọ rồi lại cọ, cô không tin anh Liệt sẽ nhẫn tâm tiếp tục không để ý tới cô.
Cọ vài cái, Quyền Nam Dương vẫn vẻ mặt âm trầm không để ý tới cô.
Trần Nhạc Nhung lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh. Vừa nhìn thấy sắc mặt anh như vậy, Trần Nhạc Nhung liền biết lần này anh Liệt của cô giận thật rồi.
Người đàn ông này!
Lúc tức giận cũng đẹp trai như vậy, sao có thể khiến các cô gái không thích được cơ chứ?
Cô giơ tay lên vuốt ve lồng ngực anh: “Anh Liệt, anh không muốn...”
Còn chưa nói xong, cô đã lại nghe thấy tiếng gầm lớn của Quyền Nam Dương: “Anh bảo em im miệng!”
Trần Nhạc Nhung: “...”
Cô rất tủi thân đó!
Người bị thương là cô, người đau cũng là cô, vậy mà anh còn hung dữ với cô. Rốt cuộc anh có chút đồng cảm nào không vậy?
Quyền Nam Dương dùng tốc độ nhanh nhất ôm cô vào trong xe.
May mà xe anh đủ lớn, có đủ không gian để hoạt động.
Anh đặt Trần Nhạc Nhung ngồi xuống ghế, xoay người lấy hòm thuốc, trầm giọng ra lệnh: “Đưa chân đây.”
“Buông tay!” Trần Nhạc Nhung trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Em không cần một người đàn ông chỉ biết hung dữ với em rồi lại giả mù sa mưa đối xử tối với em.”
“Giả mù sa mưa? Được, nếu em đã nói vậy thì anh sẽ giả mù sa mưa cho em xem.” Quyền Nam Dương ấn cô ngồi lại trên ghế, bàn tay to lớn giơ lên rồi tét một cái thật mạnh vào mông cô.
“Quyền Nam Dương, anh đánh em! Anh vậy mà lại dám đánh em!” Ba mẹ cô còn chưa từng đánh cô. Người đàn ông này dựa vào cái gì?
Anh dựa vào cái gì mà lại đối xử với cô như vậy?
Trần Nhạc Nhung tức đến cắn chặt răng, cô cảm thấy trong người mình có trang bị một quả bom và nó sắp bị người đàn ông này làm cho nổ tung rồi!
“Anh muốn đánh em đấy!” Dứt lời, một cái tét mạnh nữa lại rơi trên cặp mông căng tròn vểnh lên của cô.
“Quyền Nam Dương, anh...” Trần Nhạc Nhung giãy giụa nhưng lại bị bàn tay anh giữ chặt, cô không thể chạy thoát được khỏi bàn tay đáng sợ của anh.
“Biết sai ở đâu chưa?” Anh nghiêm nghị nói, giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Đồ vô lại! Anh còn dám nói là em sai.” Trần Nhạc Nhung giống như một con thú nhỏ đang gào khóc kêu la: “Quyền Nam Dương, dù anh có xin lỗi em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Hừ!
Đánh cô, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!
Tuyệt đối không!
Bốp!
Lời vừa dứt, cái mông nhỏ lại bị một cái đánh nữa.
“Biết sai ở đâu chưa?” Quyền Nam Dương trầm giọng hỏi.
“Em không sai!” Trần Nhạc Nhung cứng miệng thét lên.
“Vẫn không biết sai ở đâu?” Quyền Nam Dương lại giơ tay lên nhưng lần này lại chậm chạp không xuống tay được.