Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 817 : Muốn ăn thịt thiên nga

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


Yến lại tức giận giẫm lên hòn đá cứng dưới chân. Con bé hũ giấm nhỏ đáng yêu hiểu chuyện như vậy sao lại có một ông anh cuồng ngạo kiêu căng thế này chứ?



Đừng tưởng rằng đẹp trai thì tất cả các cô gái trên đời đều đổ mình.



Có điều nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt đầu tiên của cô nhìn người ta cũng là vì người ta đẹp trai và vì khí chất trên người anh.



“Ha ha ha...”



Sau lưng truyền đến tiếng cười vang không dứt của Tiểu Tráng và Tiến. Hai người họ, người thì cúi người xuống cười, người lại ngửa đầu lên cười to, chỉ thiếu lên sân khấu gõ trống đánh chiêng chúc mừng.



“Cười gì mà cười? Rất đáng cười sao? Hai người có phải ăn no rồi không có chuyện gì làm không?” Yến hung hăng trừng mắt nhìn hai người.



“Yến, bình thường cô luôn nói tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay sao cô cũng phạm phải sai lầm này vậy?” Tiểu Tráng chỉ về hướng Trần Dận Trạch biến mất mà nói: “Người đó vừa nhìn đã biết không cùng một đẳng cấp với chúng ta rồi, cô thích thầm thôi là được rồi, hà tất phải trèo cành cao làm gì, tự làm khổ mình.”



Câu trước Tiểu Tráng còn đang muốn làm tổn thương Yến nhưng câu sau anh lại lấy tư cách bạn học nhiều năm kiêm bạn tốt mà nói.



Có một số người, một số chuyện, thưởng thức từ xa là được rồi.



Không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải của mình. Cho dù ngày nào đó bạn thật sự có được thì cũng phải trải qua con đường khó khăn không gì sánh bằng.



Bình thường Tiểu Tráng luôn nghĩ nếu như Trần Nhạc Nhung là bạn gái mình thì tốt biết mấy, nhưng anh cũng chỉ nghĩ muốn như vậy mà thôi. Nếu như Trần Nhạc Nhung thật sự đồng ý làm bạn gái anh, anh cũng không dám nhận.



“Tôi đúng là muốn cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga là anh ấy đấy, thì làm sao?” Yến đúng thật vẫn không tin, cô càng muốn ăn thịt con thiên nga họ Trần kia.



Mẹ nó chứ!



Lại nhìn về nơi Trần Dận Trạch biến mất, nắm chặt tay lại như thể đã hạ quyết tâm kiên định nào đó.
“Anh Liệt, anh, anh... anh cũng định ở trong xe?” Người đàn ông này, sao lại thích ở thôn quê như vậy? Lẽ nào càng ở thôn quê càng kích thích tính chinh phục trong lòng đàn ông sao?



Quyền Nam Dương gõ đầu cô: “Nhung Nhung, trong cái đầu nhỏ của em có thứ gì vậy?”



“Có bã đậu đó.” Trước đó không lâu anh đã mắng cô như vậy, cô vẫn chưa quên đâu.



“Em đó!” Quyền Nam Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thật không hết cách với nha đầu trong đầu toàn ý nghĩ tinh quái này.



“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung dựa sát đầu vào ngực Quyền Nam Dương, cọ cọ trước ngực anh: “Sau này anh không được hung dữ với em nữa.”



Anh nói: “Nếu ngoan ngoãn nghe lời sẽ không có ai hung dữ với em cả.”



Trần Nhạc Nhung sửng sốt nhìn anh: “Ngoan ngoãn nghe lời? Em là con người, đương nhiên sẽ có cách nghĩ riêng của mình. Anh cho rằng anh đang nuôi thú cưng chắc?”



Quyền Nam Dương xoa đầu cô nói: “Đợi khi nào em về sẽ tặng em một con thú cưng, có nó ở bên em sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.”



“Không muốn!” Trần Nhạc Nhung từ chối, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh Liệt, vụ án chị Linh Nhi giết người xử lý đến đâu rồi?”



“Khi chúng ta ở bên nhau đừng nhắc đến người khác. Em chỉ cần biết rằng, em có anh, những chuyện này anh xử lý được là đủ rồi.” Quyền Nam Dương biết vì sao Trần Nhạc Nhung lại nói sang chuyện khác, anh cũng không tiếp tục nhắc đến chủ đề nuôi thú cưng nữa.



Năm đó khi Trần Nhạc Nhung ra đời, ba mẹ đã nhận nuôi một con chó Phốc, đặt tên là Miên Miên... Miên Miên luôn ở bên cô, cùng cô lớn lên. Đến năm cô mười tuổi, Miên Miên cũng đã lớn tuổi nên bị bệnh rồi chết.



Sau khi Miên Miên chết, Trần Nhạc Nhung đau lòng buồn bã một hồi lâu, có một thời gian dài cô không chịu nói chuyện cùng ai.



Sau này khi em trai ra đời, cô mới rời lực chú ý và trở nên vui vẻ, hoạt bát như trước.