Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 824 : Độc nhất vô nhị

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Mười mấy năm trôi qua, con của bọn họ cũng đã trưởng thành rồi, nhưng ánh mắt Trần Việt nhìn Giang Nhung vẫn giống y như lúc trước.



Không đúng, không hẳn là giống lúc trước, phải nói là còn thâm tình dịu dàng hơn lúc trước nữa, giống như trong mắt của ông chỉ chứa một mình bà.



Ông nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Giang Nhung.



Giang Nhung mím môi cười, cười đến cực kỳ dịu dàng: "Về rồi à!"



Trần Việt gật gật đầu: “Ừ."



Mười mấy năm, Tổng Giám đốc Trần đại nhân vẫn tích chữ như vàng thế này, nhưng cũng có chút thay đổi, ông không chỉ lên tiếng mà còn đi đến bên cạnh Giang Nhung, vươn tay ôm Giang Nhung vào trong ngực.



"Đói bụng rồi chứ." Giang Nhung cười nói.



"Ừ." Ông vẫn cứ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.



"Vậy đi thay quần áo đi, anh thay xong thì chúng ta có thể ăn cơm rồi." Giang Nhung thoát ra từ trong ngực ông, nói.



Trần Việt vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em giúp anh."



"Thay quần áo còn muốn em giúp anh, đứa con tám tuổi của em cũng không cần em giúp đâu. Tổng Giám đốc Trần, anh lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ sao?" Có đôi khi, Giang Nhung thực sự không có cách nào với người đàn ông này.



Bởi vì chỉ cần ông nói gì, nếu bà không giúp ông, ông chắc chắn sẽ quấn đến bà không làm được chuyện gì khác, người đàn ông này càng ngày càng ngây thơ.



Quả nhiên, Tổng Giám đốc Trần mở miệng nói đúng một câu: "Anh muốn vợ của anh giúp anh, vì sao lại là không biết xấu hổ?"



"Được rồi, em giúp anh là được." Giang Nhung lập tức nhấc tay đầu hàng, sau đó mặc ông dắt lên lầu.



Bàn tay của ông rất lớn, còn bàn tay của Giang Nhung lại rất nhỏ, bàn tay to lớn của ông có thế nắm chặt tay bà vào trong lòng bàn tay.



Mấy năm nay, chỉ cần bọn họ đi với nhau, ông sẽ thích nắm tay bà, giống như muốn chứng minh cho câu nói lúc trước, nắm tay bà, đi mãi, đi mãi, cho đến khi bọn họ từ từ già đi.




Thật ra tác phẩm của bà có thể nhận được sự khẳng định của Trần Việt, còn làm cho bà vui vẻ hơn việc được người trong giới thời trang khẳng định.



Bà lại nói: "Được rồi, anh nhanh thay quần áo đi, em xuống dưới giúp mọi người làm cơm trưa trước."



Trần Việt nói: "Anh cũng có thứ này muốn em nhìn giúp anh."



Giang Nhung hỏi lại: "Cái gì?"



"Em đến đây." Trần Việt tay Giang Nhung trở lại phòng, lấy ra một cái hộp tinh xảo trong ngăn kéo bàn làm việc của phòng làm việc nhỏ.



Mở hộp ra, một vòng cổ ngọc bích yên lặng nằm trong đó, ông hỏi: “Em xem thử, có thích không?"



"Anh lại muốn tặng cho em?" Mấy năm nay, ông đã tặng cho bà không ít quà tặng quý giá, chỉ vòng cổ thôi cũng đã rất nhiều rồi, nhiều đến mức tủ cất giữ của bà cũng sắp đầy rồi.



"Phải. Em thích không?" Trần Việt nhìn Giang Nhung, ánh mắt tràn ngập chờ mong.



Nếu cẩn thận một chút thì có thể nhìn ra được, thái độ của ông nhìn qua căng thẳng hơn bất cứ lần nào tặng quà cho bà trước đây.



Bởi vì ông không nói cho bà biết, vòng cổ bảo thạch này là ông tự mình thiết kế cho bà, sau đó tự tay làm ra.



"Thích. Những gì anh tặng cho em, em đều thích hết." Giang Nhung rất thích, nhưng lại cảm thấy mình không sử dụng hết được: "Nhưng mà anh đừng lãng phí tiền vì những thứ này nữa, trang sức của em nhiều lắm rồi, đeo mỗi ngày cũng đeo không hết."



"Lãng phí cái gì chứ? Anh kiếm tiền cho vợ anh tiêu xài, không phải là chuyện hiển nhiên sao?" Trần Việt cầm lấy vòng cổ, tự mình đeo lên cho Giang Nhung.



Ông đến gần bà, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai bà, Giang Nhung không khỏi đỏ mặt: "Em tự đeo là được rồi."



Chỉ là Trần Việt không quan tâm, kiên trì đeo lên cho bà xong, lại lùi về hai bước nhìn bà.



Làn da của bà trắng nõn, hơn nữa còn không có chút nếp nhăn, ngọc bích tô điểm làm bà càng thêm sáng đẹp rạng ngời động lòng người hơn, Trần Việt không nhịn được cuối đầu hôn bà: "Trả lời anh, thích không?"