Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 833 : Tỉ mỉ chu đáo

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Trần Nhạc Nhung lập tức nhìn thời gian một chút, kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ trưa rồi, khó trách bọn họ gọi điện thoại giục cô.



Cô xin lỗi: “Đại Tráng, hay là ba người ăn trước đi. Em trễ chút qua đó tụ tập với mọi người.”



Yến giật điện thoại qua, nói: “Bốn người chúng ta hiện tại là một nhóm, thiếu ai cũng không được. Bây giờ em nhanh qua đây, trễ bao lâu chúng tôi cũng đợi em.”



“Được, vậy em lập tức qua đó.” Trần Nhạc Nhung ngồi phắt dậy, muốn nhanh chóng sửa soạn một chút, không nên để ba người bọn họ đợi lâu.



Ngay lúc Trần Nhạc Nhung xoay người xuống giường, ánh mắt vô tình nhìn thấy một mảnh giấy ghi chú đặt ở một bên tủ đầu giường.



Cô cầm lên xem, trên đó viết hai hàng chữ-----Nhung Nhung, hộp giữ nhiệt trong phòng bếp có đồ ăn sáng, trong tủ lạnh có dâu tây đã rửa sạch. Dậy rồi nhất định phải nhớ ăn, không cho phép đói bụng. Anh Liệt xong việc sẽ tranh thủ về sớm một chút.



Phần kí tên là hai chữ anh Liệt thật to.



“Anh Liệt ngốc nghếch này! Anh thực sự xem em như đứa trẻ bốn tuổi hay sao?” Nhiều khi, Trần Nhạc Nhung có cảm giác anh Liệt vẫn coi cô như trẻ con mà chăm sóc.



Anh nhớ cô thích ăn dâu tây, vì vậy anh thường chuẩn bị dâu tây tươi cho cô làm đồ ăn vặt.



Anh nhớ cô sợ tối, vì vậy trong phòng đã chuẩn bị mấy ngọn đèn nhỏ, phòng ngừa một ngọn hỏng rồi thì còn có những ngọn đèn khác chiếu sáng.



“Anh Liệt ngốc nghếch, anh tốt với em như vậy, khiến em làm sao mà không thích anh được đây?” Trần Nhạc Nhung vừa lặng lẽ đọc, vừa cất kỹ tờ ghi chú mà anh Liệt để lại, để vào trong túi xách mang theo bên mình.



Mỗi một đố vật mà anh Liệt để lại cho cô, đối với cô mà nói đều vô cùng quý báu.



Cô gom những đồ vật nhìn như không quan trọng lại, mai sau lúc hai người dần dần già đi, tùy tiện giở ra đều là bằng chứng mà anh yêu thương cô.




Không phải Trần Nhạc Nhung nhát gan, mà cô biết mình không chỉ có một mình, cô còn người nhà, còn có anh Liệt mà cô thích.



Lỡ như lúc thám hiểm có chuyện gì, người lo lắng chính là ba mẹ và anh Liệt, vì vậy hoạt động quá mạo hiểm cô sẽ không đi.



Yến còn nói: “Không đến mức đó. Thời hiện đại này thông tin phát triển, lại thường xuyên có nhân viên tuần sơn, mấy năm này người trong Donkey Friendship đi cũng không ít, tất cả mọi người đều trở về an toàn.”



Đại Tráng cướp lời: “Nói là thám hiểm, thực ra chính là đi bộ du lịch. Những năm nay chất lượng không khí rất đáng lo, mọi người thỉnh thoảng dành thời gian đi lên núi một chút, hít thở thử không khí của thiên nhiên.”



Trần Nhạc Nhung thẳng thắn đồng ý: “Được rồi. Nếu mọi người đi thì tính em vào. Dù sao mấy ngày nay em không có việc gì làm.”



Tựa như hôm nay, buổi tối có anh Liệt ngủ bên cạnh, buổi sáng khi thức dậy không nhìn thấy anh Liệt, trong lòng có bao nhiêu mất mát.



Đã như vậy, không bằng buổi tối không nhìn thấy anh Liệt, cảm xúc trong lòng cô cũng không chênh lệch lớn như vậy.



Yến còn nói: “Nghe nói phong cảnh núi Vụ Sơn đẹp đến mức giống như một bức tranh. Em đem máy ảnh và chuẩn bị thêm hai bộ quần áo đẹp, chúng ta đi chụp một số cảnh đẹp mang về, không chừng sau này còn có thể mở triển lãm ảnh của bản thân.”



Đại Tráng còn nói: “ Người đẹp như hũ dấm nhỏ đâu cần chuẩn bị máy ảnh, làm người mẫu là được, tôi chụp cho em ấy, đảm bảo chụp ra ảnh đẹp nhất toàn thế giới.”



“Hũ dấm nhỏ nhà chúng ta gọi là trời sinh quyến rũ, sinh ra liền xinh đẹp, đứng ở đâu cũng đẹp như tranh, đâu cần cậu chụp cho đẹp đâu.” Người nói là Tiến, dù sao Đại Tráng nói gì anh cũng muốn phản bác lại.



Ba người bọn họ lại anh một lời tôi một câu rùm beng lên, chỉ có Trần Nhạc Nhung im lặng, bởi vì cô lại nghĩ đến anh Liệt của cô.



Nếu như người theo cô du lịch là anh Liệt, chụp hình cho cô là anh Liệt, khen cô đẹp đến mức giống một bức tranh là anh Liệt......thì tốt biết bao!