Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 835 : Chạy trốn

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Một chiếc xe màu đen vô cùng đơn giản từ trong nhà xe lái ra, Tưởng Linh Nhi đứng bên sửa sổ nhìn vào chiếc xe đang chầm chậm rời khỏi.



Những ngày này, cô thường đứng trên cửa sổ nhìn xuống, bình thường cũng có xe ra vào, nhưng không phải là chiếc này.



Chiếc xe màu đen đơn giản này, là sau khi cô bị giam ở nơi quái quỷ kia lần đầu tiên thấy chiếc xe này ra ngoài.



Cô không nhìn được người bên trong xe là ai, nhưng có thể đoán được người trong xe chính là chủ nhân nơi đây, cũng chính là người đàn ông ma quỷ mà cô sợ gặp nhất.



Đến nơi này đã được một thời gian dài, lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này ra ngoài, bình thường anh ta luôn ở tòa biệt thự âm u lạnh lẽo không có người, thỉnh thoảng hưng phấn lên sẽ lấy việc dày vò cô làm lạc thú.



Nghĩ đến tên ác ma đó, tự nhiên cô lại nhớ đến những hành động của hắn ta, Tưởng Linh Nhi hận tới nghiến răng nghiến lợi.



Nếu có thể, cô nhất định sẽ lột da hắn ta làm trăm mảnh, khiến cho hắn ta ngàn năm không được đầu thai.



Rầm......



Lúc mà Tưởng Linh Nhi có ý nghĩ này, cửa đằng sau bị đá vào, dọa cô một trận thất kinh.



Có phải người đàn ông đó biết cô đang trù ẻo hắn ta nên mới đến tìm cô.



Khi cô còn chưa kịp quay đầu, một giọng nói đầy ác ý vang lên sau lưng cô: “Tưởng Linh Nhi, cô muốn tiếp tục ở lại bên thiếu gia nhà chúng tôi làm công cụ ấm giường, hay là muốn rời khỏi đây?”



Đó là tiếng một phụ nữ, dường như là hét lên với Tưởng Linh Nhi, từ trong giọng điệu cô ta có thể nghe ra cô ta rấ hận Tưởng Linh Nhi.




Sau khi Tiểu Thúy rời đi, Tưởng Linh Nhi muốn thay một bộ quần áo dày, nhưng trong phòng chỉ có hai bộ đồ ngủ mong manh xuyên thấu, căn bản không có quần áo dày giữ ấm.



Cũng là tên ác ma kia đã sớm dự liệu cô có khả năng muốn chạy trốn, bình thường không chuẩn bị cho cô bộ quần áo nào, chính là chặt đứt con đường chạy thoát của cô.



Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, nếu mặc quần áo mỏng ra ngoài, cho dù là trốn ra ngoài, sợ là cũng bị chết lạnh trên Vụ Sơn này.



Hi vọng mãnh liệt trốn thoát khiến não Tưởng linh Nhi thanh tỉnh hơn rất nhiều, không có áo mặc, vậy cô dùng ga giường quấn quanh người, như vậy vừa tránh lạnh vừa tránh muỗi đốt.



Sau khi khoác lên mình tấm ga giường, thời gian mười phút Tiểu Thúy nói cũng sắp đến, Tưởng Linh Nhi hít một hơi, đặt tay lên ngực: “Tưởng Linh Nhi, mày phải cố gắng, phải thoát khỏi đây, không có gì đáng sợ cả.”



Sau khi tự nói với mình như vậy, quả nhiên cô bình tĩnh hơn rất nhiều, đi đến bên cửa nhẹ nhàng mở hé ra.



Cô nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai liền rón rén ra ngoài, lại đóng cửa lại, dựa vào đường mà Tiểu Thúy chỉ lúc nãy, bước vào phòng làm việc của tên ác ma đó.



Cô bị nhốt ở tầng hai, bên trái phòng cô là một cầu thanh lên tầng ba, phòng đầu tiên tầng ba chính là phòng của ác ma, vị trí vừa với căn phòng của cô.



Cũng phải nói những ngày này, khoảng cách xa nhất giữa cô và tên ác ma đó chũng chỉ là một tầng lầu, hắn ta hơi to tiếng ở trên tầng một chút cô đều có thể nghe thấy.



Tưởng Linh Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên, đột nhiên không có dũng khí mở cửa phòng làm việc.



Cô sợ cửa vừa mở cô sẽ nhìn thấy tên nam nhân khiến cô vô cùng sợ hãi.