Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 853 : Quan tâm đánh giá

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Long Duy lại bỏ qua ánh mắt của Trần Nhạc Nhung, nhìn về phía Quyền Nam Dương, cười cười: "Đây chính là cô gái mà cậu coi như báu vật."



Anh ta đang hỏi Quyền Nam Dương, nhưng lại dùng chính là câu khẳng định.



Quyền Nam Dương gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Long Duy lại nói: "Trước kia nhìn cậu căng thẳng lo lắng cho cô ấy, tớ còn tưởng rằng cô ấy xuất sắc như thế nào."



Ánh mắt Long Duy một lần nữa nhìn về phía Trần Nhạc Nhung, rất không lịch sự từ trên xuống dưới đánh giá Trần Nhạc Nhung: "Hiện tại xem ra cũng chỉ có như thế."



Cái gì gọi là cũng chỉ có như thế?



Trần Nhạc Nhung rất muốn cầm cái chày gỗ gõ vào đầu của anh ta.



Hỏi một chút xem rốt cuộc anh ta có ánh mắt thẩm mỹ hay không?



Người đàn ông này nói cô chẳng ra gì, chẳng lẽ anh ta rất xuất sắc à?



Dưới cái nhìn của cô, anh ta càng chẳng ra gì hơn.



Cũng không biết ánh mắt của chị Linh Nhi có phải có vấn đề hay không, trong mơ đều gọi tên anh ta.



Mặc dù trong lòng có lửa, tuy nhiên khi nhìn thấy sắc mặt anh Liệt cũng trầm xuống, Trần Nhạc Nhung vội vàng giữ tay anh lại: "Anh Liệt, chỉ cần anh cảm thấy tôi tốt là được rồi."



Quyền Nam Dương nghiêm túc nói: "Em là người xuất sắc nhất, ai cũng không thể so với em."



Trần Nhạc Nhung nhìn dáng vẻ sốt sắng của anh Liệt, hé miệng cười cười: "Anh Liệt, tôi đương nhiên biết mình rất ưu tú chứ. Người khác không nhìn thấy điểm tốt của tôi, đó là tổn thất của bọn họ, anh cũng ít đi một người tình địch."



Quyền Nam Dương: "..."



Trần Nhạc Nhung nháy mắt mấy cái, hoạt bát nói: "Anh cảm thấy tôi nói có đúng hay không?"




Long Duy vẫn không nói chuyện, lần này lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, hơn nữa càng nắm càng chặt, chặt đến mức giống như có thể bóp nát nắm đấm của chính mình.



Trần Nhạc Nhung nhìn thấy được vẻ mặt Long Duy có biến hóa nhỏ xíu, biết anh ta đang lo lắng cho Tưởng Linh Nhi, cô lại nói: "Trong mơ, chị Linh Nhi khóc suốt, vừa khóc vừa kêu tên của anh. Chị ấy giống như một đứa trẻ chìm trong nước, tìm không thấy khúc cây nổi có thể bắt lấy để cứu mạng chị ấy."



Nói tới đây, Trần Nhạc Nhung nghe thấy Long Duy hít vào một hơi khí lạnh, mặc dù anh ta vẫn không nói chuyện, nhưng vẻ mặt anh ta đã sớm bán đứng anh ta.



Trần Nhạc Nhung lại nói: "Anh biết vì sao chị ấy không bắt được khúc cây nổi có thể cứu mạng chị ấy không?"



Long Duy: "..."



Trần Nhạc Nhung nói: "Bởi vì anh là khúc cây nổi duy nhất chị ấy bằng lòng đưa tay ra bắt lấy, ngoại trừ anh, không ai có thể cứu chị ấy từ trong nước lên."



"Đủ rồi!" Long Duy nổi giận gầm lên một tiếng, "Cô ta là người phụ nữ độc ác như vậy, cô ta chết đuối là đáng đời. Cô ta chết rồi, còn sẽ có người từ trong ngôi mộ lôi ra lấy roi đánh."



"Anh có ý gì?" Nếu người khác nói lời này, Trần Nhạc Nhung sẽ không để ý so đo, nhưng đây là người mà chị Linh Nhi yêu nhất, người khác có thể không hiểu chị ấy không tin tưởng chị ấy lợi dụng chị ấy, duy nhất chỉ có anh ta là không thể.



Anh ta là điều chống đỡ duy nhất để chị Linh Nhi sống sót, nếu ngay cả anh ta cũng xem thường chị Linh Nhi, như vậy chị Linh Nhi nhất định không sống nổi.



"Ý của tôi chẳng lẽ nói chưa đủ rõ ràng?" Long Duy lạnh lùng nhìn Trần Nhạc Nhung, ánh mắt lạnh lùng doạ người, giống như đem cô xem thành kẻ thù tiêu diệt nhà họ Long bọn họ.



"Long Duy, rốt cuộc anh có ý gì?" Trần Nhạc Nhung cũng nóng nảy, nóng nảy đến mức gọi thẳng tên Long Duy.



"Cô ta đã làm ra chuyện gì, so bất kỳ người nào cô ta đều rõ ràng hơn cả, chẳng lẽ còn muốn tôi nói ra ở đây ư?" Long Duy cười lạnh, nụ cười vô cùng khinh thường.



"Anh..." Trần Nhạc Nhung trong chốc lát nghẹn lời, không biết giải thích như thế nào.



Long Duy nói chị Linh Nhi đã làm chuyện gì, chẳng lẽ chính là nói đến chuyện chị Linh Nhi bị người khác cưỡng bức sao?