Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 864 : Không cẩn thận chọc hai con hổ

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Ánh mắt bên cạnh khiến Trần Nhạc Nhung lạnh sống lưng, cô nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy anh Liệt đang nhìn cô bằng vẻ mặt thâm trầm.



Ba và anh Liệt đều không phải là người dễ chọc, sao cô có thể tuỳ tiện đi vuốt râu hùm chứ.



Cô mỉm cười xinh đẹp với anh, không nói gì, tiếp tục trò chuyện với ba: "Ba, ba đừng cứ im lặng nữa, ba không nói chuyện, trong lòng con lại hoảng sợ, cảm thấy mình là đứa trẻ không có ai yêu. Ba, con là Nhung Nhung vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, ba nói với con đi."



So sánh thì vẫn là ba quan trọng hơn, Trần Nhạc Nhung quyết định an ủi người cha kiêu ngạo của mình trước, về phần anh Liệt, cô có cách dỗ anh, trước hết cứ để anh sang một bên đã.



"Ừ." Trần Việt hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết rốt cuộc Trần Việt có tin lời giải thích của cô hay không.



Trần Nhạc Nhung giận dỗi bĩu môi, rất bất đắc dĩ nhún vai, mỗi ngày đều đối mặt với người cha vô cùng lạnh lùng, ít nói như thế, thật sự khổ cho người mẹ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng của cô mà.



Nếu anh Liệt của cô là người cha như thế, chắc chắn cô sẽ sụp đổ.



"Ba..."



"Nói với thằng nhóc bên cạnh con một tiếng, lời ba từng nói, tuyệt đối không phải nói đùa."



"Lời gì?"



Sau đó, trả lời Trần Nhạc Nhung chính là âm thanh cúp điện thoại.



Tút tút tút...



Cô thật đáng thương, cô chính là một đứa trẻ tội nghiệp không có ai thương, đã nhiều ngày như vậy, ba vẫn còn giận cô.



Ba còn không thèm nói tạm biệt, cứ như vậy cúp điện thoại của cô.



Cô ai oán nhìn Quyền Nam Dương, chu môi: "Anh Liệt, đều tại anh!"




Khi Trần Việt ngắt điện thoại của con gái, nào ngờ vợ mình đã yên lặng đứng tại cửa thư phòng nhìn mình.



Bị Giang Nhung thấy, Trần Việt hơi chột dạ, hỏi: "Muộn rồi mà em vẫn chưa đi ngủ sao?"



Giang Nhung vẫn không nói gì, chỉ nhìn Trần Việt.



Trần Việt buông tài liệu trong tay xuống, đi đến bên cạnh: "Giang Nhung, em làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao em không nói gì?"



Giang Nhung ngậm miệng, không hé nửa lời.



Trần Việt đưa tay ôm Giang Nhung, lại bị Giang Nhung lùi lại phía sau né tránh: "Em không nói lời nào, anh sẽ cảm thấy chuyện gì xảy ra? Trong lòng rất hoảng đúng không?"



"Ừ." Trần Việt thành thật trả lời.



"Anh biết rõ cảm giác này không dễ chịu, sao lại phớt lờ Nhung Nhung chứ? Nó một mình ờ nước ngoài, ba mẹ đều không ở bên cạnh, anh gọi điện thoại mà không nói chuyện với nó, anh biết nó sẽ khổ sở thế nào không?"



Giang Nhung nhiều khi muốn đánh người đàn ông chỉ số EQ cực thấp này một trận thật đau, rõ ràng thương con gái hơn bất cứ ai, mà còn đối xử với con gái như thế, nếu ngày nào đó con gái thật sự không để ý tới mình, chắc Trần Việt sẽ trốn ngay vào nhà vệ sinh khóc nhè mất, Giang Nhung tuyệt đối sẽ không thương hại.



"Anh..." Trần Việt nghẹn lời.



Giang Nhung ném cho Trần Việt một ánh mắt rõ ràng: "Anh không biết? Anh cho rằng nó có Liệt rồi thì không quan tâm người làm ba là anh nữa à? Em nói này tổng giám đốc Trần, sao anh ấu trĩ thế, Nhung Nhung của chúng ta là con ruột của anh, là đứa trẻ một tay anh nuôi lớn, sao nó có thể không cần anh chứ."



"Là anh không vừa mắt thằng nhóc đó, nó dựa vào cái gì mà được con gái yêu của anh thích chứ?" Cũng vì Trần Nhạc Nhung là đứa bé Trần Việt vất vả nuôi lớn, vừa mới trưởng thành đã chạy xa như vậy đi tìm thằng nhóc đó, mỗi lần nghĩ đến, Trần Việt cũng cảm thấy ghen tỵ rồi.



Giang Nhung không tán đồng quan điểm của Trần Việt: "Liệt có điểm nào không tốt chứ? Em thấy nó tốt đấy chứ, từ nhỏ đã thương Nhung Nhung của chúng ta, lần trước thấy nó yêu thương Nhung Nhung cũng không ít. Những ngày này nó bảo vệ Nhung Nhung của chúng ta có thừa, em càng nhìn càng hài lòng."



Trần Việt bất mãn quan sát Giang Nhung, đây chính là kiểu mẹ vợ điển hình càng nhìn con rể càng hài lòng.