Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 869 : Đuổi theo cô tới đây
Ngày đăng: 22:33 13/05/20
Trở về phòng, việc đầu tiên Trần Tiểu Bích làm là lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số cực kỳ quen thuộc.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói nam tính hơi lên cao rất dễ nghe: “Vất vả cho em và con trai rồi.”
Trần Tiểu Bích nghe thấy giọng nói của anh, khóe miệng không tự chủ cong lên một nụ cười ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại không muốn bộc lộ ra việc cô rất vui vẻ khi nghe thấy giọng nói của anh.
Cô hừ nhẹ rồi nói: “Vất vả không quan trọng, để cho con trai anh nghĩ rằng em chính là một người mẹ động một chút là bỏ nhà đi, thằng bé rất ghét bỏ em, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
Chiến Niệm Bắc nói: “Thằng nhóc kia dám ghét bỏ em, đợi đến khi trở về, để xem anh có đánh mông nó đến nở hoa hay không.”
“Chiến Niệm Bắc, anh dám!” Chiến Niệm Bắc chỉ nói như vậy, Trần Tiểu Bích đã cảm thấy vô cùng đau lòng cho con trai mình: “Con trai là do em sinh ra, em còn không nỡ đụng vào thằng bé, anh dám đụng vào một sợi tóc của thằng bé thử xem.”
Chiến Niệm Bắc hết nói nổi, người nói con trai bọn họ không tốt là cô, người coi con trai bọn họ như bảo bối cũng là cô, phụ nữ chính là không nói lý lẽ như vậy.
Vì không muốn để cho vợ mình phải lo lắng, anh lại nói: “Vợ của anh ưu tú tài giỏi như vậy, sau này con trai sẽ biết, thật ra mẹ nó chính là một người phụ nữ tốt, dịu dàng đức hạnh.”
Mặc dù Trần Tiểu Bích biết đối phương đang nịnh mình, thế nhưng cô vẫn rất vui, đắc ý đến mức khóe miệng lại nhếch cao hơn: “Anh Chiến, anh đừng nói những lời dễ nghe như vậy, đợi khi chúng em trở về Giang Bắc, anh nhất định phải bù đắp thiệt hại cho em đó.”
Chiến Niệm Bắc: “Không cần trở về Giang Bắc. Bây giờ em đi ra ngoài đi, anh có thể bù đắp thiệt hại cho em ngay.”
Trần Tiểu Bích: “Lừa đảo. Anh lại trêu em. Anh cho rằng em vẫn ngu ngốc như lần trước à?”
Chiến Niệm Bắc: “Có khi nào anh đã nghiêm túc lừa gạt em chưa?”
Trần Tiểu Bích: “Lừa gạt em còn phải chia ra nghiêm túc với không nghiêm túc sao?”
Chiến Niệm Bắc gật đầu: “Đương nhiên.”
Trần Tiểu Bích: “Cứ cảm ơn ngoài miệng như vậy là đủ rồi à?”
Chiến Niệm Bắc: “Đợi đến khi trở về Giang Bắc, anh sẽ thỏa mãn em gấp 10 lần.”
Trần Tiểu Bích: “Cắt, Chiến Niệm Bắc, anh đang nghĩ đi đâu vậy? Em không nói tới phương diện đó.”
Chiến Niệm Bắc càng tỏ vẻ không hiểu: “Phương diện nào?”
Trần Tiểu Bích: “Xấu xa, anh biết rõ còn hỏi.”
Chiến Niệm Bắc nhìn thấy Trần Tiểu Bích cũng có lúc tức đến đỏ mặt, tâm trạng rất tốt, nở nụ cười sảng khoái: “Được rồi, đi lên lầu thôi. Đã lâu rồi anh không nhìn thấy Nhung bảo bối nhà chúng ta, để xem cô nhóc đó có nhớ anh hay không?”
Trần Tiểu Bích không vui nói: “Chiến Niệm Bắc, anh chỉ biết đến Nhung bảo bối, cũng không nói muốn gặp con trai của chúng ta.”
Chiến Niệm Bắc nhíu mày: “Em đang ghen sao?”
Trần Tiểu Bích không thừa nhận: “Em không nhé. Chỉ là em cảm thấy anh không đủ quan tâm con trai nhà chúng ta thôi.”
Chiến Niệm Bắc dừng bước chân, nâng khuôn mặt của Trần Tiểu Bích, để cho cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Lý Mặc là con trai do em liều mạng sinh ra vì anh, sao anh có thể không yêu thằng bé chứ? Ở trong lòng anh, không có điều gì quan trọng hơn hai mẹ con em.”
Từ trước tới này, Chiến Niệm Bắc chưa bao giờ nói những lời dễ nghe như vậy, Trần Tiểu Bích nghe thấy điều này thì tim mềm nhũn, thế nhưng vẫn mạnh miệng: “Lão Chiến, đừng nói lời buồn nôn như vậy, em sẽ không mắc lừa chiêu này của anh đâu.”
Chiến Niệm Bắc cũng không phải người thích nói những lời sến súa, bảo anh nói hai câu này anh càng cảm thấy khó chịu hơn, anh nắm chặt tay của Trần Tiểu Bích: “Đi thôi, đi gặp Nhung bảo bối nhà chúng ta.”
Trần Tiểu Bích được anh nắm tay, hai người cùng nhau đi vào chung cư, cô ở bên cạnh anh ríu rít: “Em vẫn còn nhớ dáng vẻ dễ thương, bé xíu mềm mềm của Nhung bảo bối. Bây giờ mới chưa bao lâu mà con bé đã trưởng thành, chạy đến đây tìm người trong lòng của mình rồi.”