Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 876 : Mục tiêu là trần nhạc nhung

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Đạo lý này Trần Tiểu Bích hiểu rõ, nhưng chỉ cần nghĩ đến bọn khốn nạn đó có ý đồ với bọn họ, cô không thể nhịn được: “Mấy tên mắc dịch đó hãy đợi đấy. Mẹ sẽ bảo lão Chiến nhà chúng ta cho mấy tên ranh con đó ra ngoài, rồi đem hầm lên để cho chó ăn.”



“Mẹ à, những lời này của mẹ chờ chúng ta thoát khỏi nguy hiểm rồi mới nói nha.” Tuy Chiến Lý Mặc tuổi còn nhỏ, nhưng khi làm việc nói chuyện lại rất có dáng vẻ người lớn, nhiều lúc cậu bé còn có vẻ hiểu chuyện hơn cả bà mẹ tính khí trẻ con của mình.



“Ranh con, con lại chê mẹ nữa!” Có thể do mấy năm nay được Chiến Niệm Bắc bảo vệ quá tốt, cho nên khi gặp nguy hiểm, Trần Tiểu Bích cũng không coi như đó là chuyện đáng lo.



Có lẽ sâu trong thâm tâm cô, cô vẫn tin là Chiến Niệm Bắc nhất định sẽ xuất hiện kịp thời, anh nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào đụng đến hai mẹ con cô.



“Cô út ơi, tiểu Lý Mặc nói đúng. Chúng ta từ từ đi, đừng đi nhanh quá, không thể để đối phương phát hiện chúng ta biết họ là giả được.” Trần Nhạc Nhung so với Trần Tiểu Bích thì cũng biết nhìn xa hơn, và cũng suy nghĩ nhiều hơn.



Dù sao thì đối phương đông người, lại không biết từ đâu đến, càng không biết mục đích của họ, cô cũng không biết Thường Lịch có đi theo cô không, những điều này đều làm cho cô có chút lo lắng.



Dù sao thì cô còn mang theo cô út và tiểu Lý Mặc đi theo, cô đưa hai mẹ con họ đi ra như thế nào thì đương nhiên phải đưa lại hai mẹ con họ hoàn chỉnh trả lại về cho ông cậu.



Đi được một đoạn, vì không thể quay đầu lại nhìn, Trần Tiểu Bích liền lấy di động ra soi về phía sau, nhìn vào hình ảnh hiện lên trên điện thoại để xem xét tình hình.



Cô nói: “Người đó đang gọi điện thoại, đoán chắc là đang xin chỉ thị từ cấp trên. Cô út, tiểu Lý Mặc, chúng ta nhân cơ hội đi nhanh chút đi.”



Trần Tiểu Bích gật đầu: “Được.”



Người đàn ông truyền tin giả đó cũng không phải là người chỉ biết ăn mà không biết làm việc, sau khi điện thoại xong, hắn nhìn về phía Trần Nhạc Nhung, bất chợt hắn phát giác có gì đó không ổn, liền vẫy tay nhanh bước đuổi theo ba người họ.



Trần Nhạc Nhung nói: “Cô Út, tiểu Lý Mặc, người đó đuổi tới rồi, chúng ta mau đi nhanh hơn chút nữa, đi đến chỗ đông người, lát không cần biết chuyện gì xảy ra, hai người trốn sau lưng con, con sẽ bảo vệ hai người.”




Gặp nguy hiểm trên địa phận của nước A, đồng thời nhiều người công kích họ như vậy, giờ người có thể cứu họ chỉ có thể là anh Liệt của cô.



Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, lúc anh Liệt của cô nhận được điện thoại và phóng đến thì e là ba người họ đã bị bắt đi rồi.



Giờ phải làm sao đây?



Trần Nhạc Nhung suy nghĩ rồi quyết định dùng cách nguy hiểm.



Cô nói: “Cô Út, hay là cô dẫn tiểu Lý Mặc đi vào phòng vệ sinh trước, con theo họ lên xe đợi hai người.”



Nếu mục tiểu của nhóm người này là cô, thì chỉ cần cô theo bọn họ lên xe, thì bọn họ sẽ không để ý đến Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc nữa, hai mẹ con họ có thể thoát thân trước.



Khi cô vừa dứt lời, liền phát hiện ra người cầm đầu mắt sáng lên, Trần Nhạc Nhung có thể khẳng định mục tiêu của bọn họ là cô.



Nếu mục tiêu của bọn họ chỉ có mình cô thì dễ xử lý hơn rồi.



Trần Tiểu Bích còn muốn nói gì nữa, nhưng cô cũng hiểu được hiện tại chỉ có mỗi cách này là tốt nhất, ba người bọn họ cùng nhau thoát được thì tốt, nếu không được thì hai người thoát được vẫn hay hơn.



Hai mẹ con họ, một lớn một nhỏ, lại không biết võ, bị bắt theo Trần Nhạc Nhung thì cũng chỉ thành gánh nặng cho cô, chi bằng để hai mẹ con thoát thân rồi tìm Chiến Niệm Bắc, để Chiến Niệm Bắc cứu Trần Nhạc Nhung.



Sau khi Trần Nhạc Nhung nói xong, những người vây quanh chủ động dịch chuyển để dành ra lối đi, người cầm đầu dẫn cô ra xe.