Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 879 : Trường hợp đặc biệt nhất

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Ài!



Trần Nhạc Nhung lặng lẽ thở dài.



Cô biết rõ là anh Liệt thích cô, yêu thương cô, nhưng tại sao trong lòng cô vẫn không có cảm giác an toàn như vậy?



Trước nay cô luôn là người sáng suốt nhưng giờ cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao khi đối diện với tình cảm của anh Liệt với mình cô lại luôn cảm thấy băn khoăn bất an như vậy.



Trong thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, Trần Nhạc Nhung rốt cục không chống đỡ được sự kêu gọi của Chu công, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ cô vẫn còn nghĩ về anh Liệt: "Anh Liệt, rốt cuộc anh đang làm gì? Chẳng lẽ anh không biết lúc này em đang hy vọng anh có thể ở bên cạnh em đến dường nào sao?"



Mặc dù vụ bắt cóc hôm nay có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Trần Nhạc Nhung không bị thương cũng không có bất kỳ tổn thất nào, thế nhưng trong lòng cô ít nhiều cũng cũng có chút lo lắng không yên.



Lúc này, cô rất cần anh Liệt ở bên, hy vọng anh cho cô một cái ôm ấm áp, nói với cô: "Nhung Nhung đừng sợ, anh Liệt ở đây rồi."



Điều mà cô mong muốn chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng anh Liệt vẫn không xuất hiện.



Tâm trạng cô tụt dốc không phanh.



*



Chiến Niệm Bắc đi gặp Quyền Nam Dương, vốn trước đó anh cũng không thích Quyền Nam Dương lắm, chính bởi vì Quyền Nam Dương không cho Trần Nhạc Nhung một thân phận rõ ràng.



Một người đàn ông ngay cả cho người phụ nữ mình yêu một thân phận rõ ràng mà cũng không làm được thì người đàn ông đó tuyệt đối không xứng là người đàn ông nên giao phó cả đời.



Sau khi gặp Quyền Nam Dương và nói chuyện một phen, Chiến Niệm Bắc không thể không nhìn nhận lại vị Tổng thống mới nhậm chức này của nước A.




Lâm Thành Thiên thật sự muốn gõ vào cái đầu heo của Hải Đào, nhưng rồi lại có lòng tốt nhắc nhở: "Cô Trần mãi mãi là trường hợp đặc biệt của ngài Tổng thống. Ngài Tổng thống nói bất cứ ai bất cứ chuyện gì đương nhiên là không bao gồm cô Trần bên trong."



Hải Đào gãi đầu, tỉnh ngộ: "Ngài Tổng thống không đặc biệt dặn dò, làm sao tôi biết cô Trần là trường hợp đặc biệt chứ."



"Anh đi theo Tổng thống nhiều năm như vậy mà anh cũng không biết là cô Trần là trường hợp đặc biệt của ngài Tổng thống sao?" Lâm Thành Thiên không khỏi thở dài: "Thảo nào ngài Tổng thống lại trọng dụng anh, đi đâu cũng không quên dẫn anh theo."



Người tứ chi phát triển đầu óc không linh hoạt, mà đầu óc không linh hoạt thì độ trung thành cao, đây chính là đánh giá của Lâm Thành Thiên về Hải Đào.



Hải Đào càng chết lặng.



Lẽ nào vừa rồi Tổng thống mắng người khác chứ không phải mắng mình sao?



Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng anh ta cũng không có thời gian để tiếp tục nghĩ nữa, ngài Tổng thống muốn trở về Bắc Cung, anh ta còn phải luôn luôn ở bên cạnh để bảo đảm an toàn cho ngài Tổng thống.



*



Quyền Nam Dương trở về Bắc Cung, khi đi vào phòng nghỉ thì đúng lúc nghe thấy tiếng nói mơ thì thào của Trần Nhạc Nhung, cô khẽ chau mày, nói với giọng rất tủi thân: "Anh Liệt, rốt cuộc anh đang làm gì thế? Anh không biết lúc này em hy vọng anh ở bên em nhiều như thế nào sao?"



Nghe thấy lời của Trần Nhạc Nhung, trái tim Quyền Nam Dương nhảy lên, đau đến mức hốt hoảng, bình thường cô luôn bảo anh lấy công việc làm trọng, thật ra ở sâu trong nội tâm cô lại khát khao anh dành một chút thời gian để ở bên cô, nhưng thời gian anh ở bên cô luôn rất ít ỏi.



"Nhung Nhung..." Quyền Nam Dương muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời, cất bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô gái đang ngủ mơ màng vào lòng.



"Anh Liệt..." Trần Nhạc Nhung chạm vào nguồn hơi ấm, ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc, theo bản năng cọ xát vào ngực anh hai cái rồi ngủ yên.