Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 886 : Tình yêu của người đàn ông đối với phụ nữ

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Chưa làm rõ vấn đề băn khoăn này, Trần Nhạc Nhung vẫn chưa yên tâm được.



Nghe được câu hỏi của cô, Quyền Nam Dương thấp giọng bật cười.



Trần Nhạc Nhung mím môi: "Anh cười cái gì?"



Vấn đề cô hỏi buồn cười vậy sao?



Anh có thể nghiêm túc một chút không?



Quyền Nam Dương lại ôm cô vào lòng hôn một cái, cười nói: "Anh cũng đã hôn em như này thế rồi, vậy em nói xem anh thích ai? Em nói xem anh thích em theo kiểu nào?"



Trần Nhạc Nhung rầu rĩ nói: "Anh không nói, làm sao em biết được."



Quyền Nam Dương một tay nắm tay cô, một tay vén tóc rối trên trán cô nói: "Cô gái ngốc của anh, anh không thích em."



Anh không thích cô!



Trần Nhạc Nhung bắt đầu lo lắng, cô như rơi vào hầm băng, nhưng sau đó lại nghe được anh nói: "Anh không thích em nhưng anh yêu em."



Anh yêu cô?



Trần Nhạc Nhung chỉ ngây ngốc nhìn anh, anh lại nói tiếp: "Anh yêu em! Yêu em của hiện tại, yêu người con gái đang đứng trước mặt anh. Là loại tình yêu giữa người đàn ông và người phụ nữ."



Là kiểu tình yêu của người đàn ông đối với phụ nữ chứ không phải tình yêu của một người anh trai đối với em gái giống như cô tưởng.



Niềm vui từ từ hiện lên trên khuôn mặt của Trần Nhạc Nhung, cô cong khóe miệng mỉm cười.



Cô muốn hét lên thật to, nói cho mọi người biết, tình yêu của cô dành cho anh Liệt cuối cùng đã được đáp lại rồi.



Lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp, lông mi cong cong, ánh mắt sáng rỡ như bầu trời đầy sao.



Trong mắt Quyền Nam Dương, trên thế giới này vẫn chưa có người nào khi cười lên lại đẹp như Nhung Nhung, nụ cười của cô dường như làm cho mọi thứ lu mờ.




"Nhi..." Long Duy nặng nề gọi tên cô.



"Hả?" Nghe anh gọi tên, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, nói:"Sao vậy?"



Long Duy đứng lại giơ tay lên muốn xoa đầu cô, lúc sắp chạm đến tóc cô, anh lại dừng lại.



Anh cười khổ nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."



Tưởng Linh Nhi gật đầu nói: "Vâng."



Tay của cô được anh nắm chặt, giống như anh đang nắm lấy thứ quý giá quan trọng nhất.



Cô đã từng là quý giá quan trọng nhất với anh, là thứ anh ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ.



Nghĩ vậy, cơ thể của Tưởng Linh Nhi thả lỏng hơn nhiều, trái tim cô dần tiến gần anh hơn.



Bởi vì hiểu lầm, anh từng làm tổn thương cô, nhưng những tổn thương đó lại chẳng là gì so với việc mất anh.



Cô lại nói:"Em có làm món thịt kho tàu mà anh thích ăn nhất."



Anh ta nói: "Em vẫn nhớ sao?"



Tưởng Linh Nhi gật đầu: "Đương nhiên. Chỉ là em vẫn chưa học được. Hy vọng anh đừng chê tài nấu nướng của em nhé."



Long Duy mỉm cười: "Sao lại thế được? Cho dù thức ăn em làm là thuốc độc, anh cũng sẽ không do dự mà ăn hết."



Nghe anh nói thế, vẻ mặt Tưởng Linh Nhi hơi thay đổi, cô rút tay mình khỏi tay anh, vội vàng lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách với anh.



"Em sao thế?" Long Duy còn chưa ý thức được mình đã nói sai.



"Em sẽ không! Sao em làm tổn thương anh được chứ?" Tưởng Linh Nhi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước, nói: "Em mãi mãi cũng sẽ không làm như vậy!"