Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 888 : Ai mới là long duy thật

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


“Linh Nhi, là anh. Lẽ nào đến giọng của anh em cũng không nhận ra sao?”



Đối với Tưởng Linh Nhi, sức đả kích của câu nói này còn lớn hơn mấy trăm lần, thậm chí là mấy vạn lần so với sức đả kích của bom đạn. Không cho đầu óc cô có thời gian suy nghĩ, giọng nói quen thuộc của người đàn ông trong điện thoại cứ vang lên: “Linh Nhi, anh về rồi.”



Linh Nhi, anh về rồi!



Nó giống như một quả bom nổ ‘ầm’ trong đầu Tưởng Linh Nhi, khiến cô không rõ mình đang ở đâu, thậm chí hôm nay là thứ mấy cô cũng không rõ. Một lúc sau, Tưởng Linh Nhi mới dần dần bình tâm trở lại, cô hít một hơi thật sâu trả lời: “Rốt cuộc anh là ai?”



Có thể là người đàn ông trong điện thoại có giọng nói giống Long Duy, cũng có thể là có người cố ý bắt chước giọng của anh, nhưng cũng có nhiều khả năng khác…



Nhưng tóm lại người đàn ông đó không có bất cứ quan hệ gì với Long Duy của cô, người đứng trước mặt cô mới là Long Duy. Tưởng Linh Nhi tự nhủ với chính mình, nhưng sau đó, âm thanh quen thuộc trong điện thoại đã giúp cô có được câu trả lời vô cùng chắc chắn.



Anh ta nói: “Em đã từng nói đời này sẽ chỉ làm vợ của anh mà thôi, những lời nó anh đã khắc cốt ghi tâm rồi, em cũng không được phép quên đó.”



Đúng vậy, Tưởng Linh Nhi đã chính miệng nói với Long Duy rằng đời này kiếp này chắc chắn sẽ làm vợ của anh, chỉ lấy một mình anh. Cô vẫn nhớ rất rõ. Cô vẫn luôn ghi nhớ, cho dù trời có sập đất có lở cô cũng không bao giờ quên những lời mà chính miệng đã nói với Long Duy.



Thế nhưng tại sao người đàn ông trong điện thoại lại biết?



Việc này chỉ có cô và Long Duy biết, chỉ có hai người họ mới rõ, vậy thì người đàn ông có giọng giống Long Duy sao có thể biết được?




Nghe thấy lời nói của Long Duy, Tưởng Linh Nhi dần dần trở nên bình tĩnh hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: “Anh rốt cuộc là ai?” Không chờ Long Duy trả lời, Tưởng Linh Nhi liền cười: “Nhất định anh sẽ nói anh là Long Duy của tôi.”



“Linh Nhi…” Long Duy nhìn thấy bộ dạng mất tinh thần của Linh Nhi, anh cảm thấy đau đớn giống như có người đang dùng roi da quất vào người vậy: “Anh chính là Long Duy.”



“Haha… rõ ràng anh không hề giống Long Duy của tôi, làm sao tôi có thể tin anh được nữa chứ? Nhất định là tôi điên rồi.” Tưởng Linh Nhi lại cười đầy đau đớn: “Có phải là các người thấy tôi sống tốt quá rồi phải không? Tại sao luôn đùa giỡn với tôi vậy?”



Long Duy ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Sau này sẽ không còn ai dám đến quấy rầy em nữa, anh cũng sẽ không để em biến mất trước mặt anh một lần nữa.”



“Anh là Long Duy?” Tưởng Linh Nhi lại hỏi, nhưng rồi lại tự trả lời: “Anh không phải, ngoại hình của anh không giống Long Duy một chút nào hết, làm sao anh có thể là anh ấy được chứ?”



Long Duy khẳng định đáp lại: “Anh là Long Duy! Anh là Long Duy của em!”



“Anh là Long Duy?” Tưởng Linh Nhi nhìn anh, không thể tìm ra được điểm nào giống với Long Duy trên mặt anh, không nhìn thấy được hình ảnh của Long Duy, cô lại dùng lực đẩy anh ra: “Anh không phải, mau thả tôi ra, tôi phải đi gặp Long Duy, anh ấy đang đợi tôi. Nếu tôi không đến, nhất định anh ấy sẽ không về.”



Trước đây, có một lần bị ông nội ngăn cấm, cô không thể đi đến chỗ hẹn đúng giờ. Lúc đó Long Duy đã đợi cô suốt một ngày một đêm, sau cùng anh còn trèo tường vào nhà họ Tưởng tìm cô. Mọi chuyện trước đây vẫn giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, thế nhưng giờ đây tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, đến cô cũng không thể nhận ra ai là thật ai là giả.



Long Duy nắm lấy tay Linh Nhi, đưa tay cô lên mặt anh: “Tưởng Linh Nhi, ngoại hình của anh đã khác, thế nhưng trái tim thì chưa từng thay đổi.”