Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 891 : Khuôn mặt giống nhau như đúc

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Xong xuôi việc chính, muốn làm gì cũng được!



Sao nghe thấy thời này, Long Duy lại cảm thấy Tưởng Linh Nhi đang ám chỉ gì đó với mình.



"Được." Trong lòng anh vui mừng, nhẹ nhàng lên tiếng, khởi động xe chạy nhanh ra ngoài.



Làm xong việc chính nhanh một chút, anh mới có thời gian làm chuyện mình muốn làm.



Hơn một giờ lái xe cũng không tính là lâu, cảm thấy không mất bao nhiêu thời gian tháp Vọng Nguyệt đã ở trước mặt bọn họ.



"Đến rồi." Dừng xe xong, Long Duy lập tức vươn tay nắm lấy tay Tưởng Linh Nhi: "Tiểu Nhi, em ngồi trên xe đi, anh đi gặp người kia."



"Người anh ta muốn gặp là em. Nếu em không xuất hiện, chắc chắn anh ta cũng sẽ không xuất hiện." Tưởng Linh Nhi cười cười dịu dàng với anh: "Anh yên tâm đi, em không sao đâu."



Cô còn muốn làm bà Long của anh, còn muốn sinh thật nhiều thật nhiều đứa bé với anh nữa đó, trước khi những chuyện này còn chưa làm xong, cô phải dũng cảm phải kiên cường, không bao giờ... có thể để người khác tách hai người bọn họ ra nữa.



Long Duy nói: "Anh chỉ là lo lắng thôi."



Nghe thấy giọng nói giận dỗi của anh, Tưởng Linh Nhi cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười ra tiếng: "Long Duy, ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh ta có thể bắt em đi sao?"



Long Duy trừng cô: "Anh nói không được là không được, nghe anh đi."



Anh lại trở về dáng vẻ bá đạo này rồi, bá đạo đến thế giới này chỉ có anh là duy nhất.



Tưởng Linh Nhi bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Không được, lần này nghe em đi, anh chờ em trên xe, em đi gặp anh ta. Nếu anh ta nhìn thấy bên cạnh em còn có anh, chắc chắn anh ta cũng sẽ không xuất hiện đâu."



Hai người bọn họ đều thuộc tính cách bướng bỉnh, lúc không ai muốn lùi một bước thì sẽ tranh luận không có kết quả, cuối cùng vẫn là Long Duy nhường một bước: "Được, em đi."



Anh cho cô đi trước, anh đuổi theo phía sau là được rồi, dù sao cô cũng không nói rõ là anh không được trộm đi theo sau mình mà.
"Tiểu Nhi, xin lỗi! Anh về trễ! Anh biết những ngày này em chịu uất ức rồi, sau này anh sẽ bồi thường cho em thật tốt." Người đàn ông càng đi càng gần Tưởng Linh Nhi.



Lúc anh sắp đi đến bên cạnh cô, cuối cùng Tưởng Linh Nhi cũng có chút phản ứng, cô lập tức đưa tay dụi dụi mắt, sau đó lại mở mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt.



Khuôn mặt giống nhau như đúc, giọng nói, dáng đi cũng giống Long Duy như đúc, cô không thể tìm ra được chỗ nào không giống.



Thật sự quá giống!



Nhưng Tưởng Linh Nhi lại biết, anh không phải là Long Duy của cô.



Người đàn ông trước mặt đóng giả đến gần như hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức cô không thể tìm ra sơ hở của anh ta, nhưng cô có thể chắc chắn người đàn ông này không phải Long Duy.



Muốn hỏi cô lý do và nguyên nhân, cô không nói ra được.



Nếu thật sự muốn cô cho một câu trả lời, vậy cô sẽ cho một đáp án cực kỳ vớ vẩn —— trực giác của phụ nữ mà thôi!



Người đàn ông này rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến giống như sản phẩm phục chế của Long Duy vậy, mỗi một chữ anh ta nói, mỗi động tác đều để cô cảm thấy anh ta đang cố gắng giả vờ.



Cô chắc chắn anh ta không phải là Long Duy.



Người đàn ông vươn tay kéo Tưởng Linh Nhi vào lòng, dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhi, anh về rồi, em không vui sao?"



Rõ ràng biết người đàn ông này không phải Long Duy, nhưng Tưởng Linh Nhi cũng không có giãy dụa, cô ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ta: "Em không có không vui, em chỉ sợ mình vui vẻ quá sớm thôi. Trong thời gian một năm này, em đã mơ không dưới trăm giấc mơ thế này, mỗi lần sau khi em tỉnh lại, đều sẽ không nhìn thấy anh."



Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh ta, chứa đầy tình ý nhìn chăm chú vào anh ta: "Em có thể sờ sờ anh không? Để em được biết anh không phải mơ, mà là thật.



Người đàn ông gật đầu, chủ động cầm lấy tay Tưởng Linh Nhi, để cô sờ lên má mình: "Tiểu Nhi, cảm giác được chưa? Anh thật sự đã trở lại rồi đây