Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 896 : Muốn anh liệt

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Quyền Nam Dương đau xót lắc đầu.



Cũng không trách anh sẽ có ý nghĩ buồn cười như vậy.



Anh thành công ngồi trên vị trí tổng thống nước A này, trước đây nhiều người phản đối anh như vậy biết thế cuộc đã định cũng gửi lời chúc mừng anh, chỉ có ba anh, nguyên tổng thống, chậm chạp không tỏ thái độ gì.



Ba là là nguyên tổng thống, anh là tổng thống tân nhiệm, giữa bọn họ nên có một nghi thức giao tiếp tốt.



Nguyên tổng thống tự mình đem quyền trượng trong tay giao cho tổng thống tân nhiệm, có quá trình này, thì đã nói rõ, một đời tổng thống mới đạt được vị trí tổng thống là hợp pháp, là được chúc phúc.



Thế nhưng ngày chính thức cho phép một đời tổng thống mới, nguyên tổng thống lại lấy lí do bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi chậm chạp chưa từng xuất hiện.



Phiếu bầu thắng được, nghi thức cho phép, những loại này dường như đều là một mình Quyền Nam Dương làm, sao có thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.



Người đàn ông vốn nên đứng ở vị trí gắn bó nhất với Quyền Nam Dương chưa bao giờ xuất hiện, Quyền Nam Dương nhậm chức hai ba tháng, người kia vẫn lấy cớ bệnh liệt giường, chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng lần nào.



Nhưng nguyên tổng thống chưa một lần xuất hiện, nên khiến tân tổng thống Quyền Nam Dương sau khi nhậm chức liên tục gặp khó khăn, mỗi một bước đi đều bước lên khó khăn liên tục.



Có điều, cũng may Quyền Nam Dương dùng người, có thủ đoạn chính trị mạnh mẽ, có thể dần dần đè xuống những tiếng nói bất đồng kia.



Những lời phản đối lẻ tẻ vụn vặn đối với việc Quyền Nam Dương nhậm chức tổng thống bị tiêu trừ, bây giờ chỉ còn lại một kẻ chủ mưu đứng sau khi, chỉ cần bắt được người đó, như vậy mọi chuyện đều tốt đẹp.



“Anh Liệt, anh sao vậy?”



Giọng Trần Nhạc Nhung vô cùng nhẹ nhàng kéo tâm tư Quyền Nam Dương trở lại, anh nhìn cô, cười cười “Anh đang nghĩ khi về nước mang quà gì cho Nhung Nhung.”



Không phải anh cố ý muốn gạt cô, mà liên quan tới những việc không tốt kia của mình, anh không muốn cô vì anh lại phải lo lắng nhiều như vậy.



Trần Nhạc Nhung cọ trên cổ tay anh hai lần “Anh Liệt, anh không cần mang quà gì cả, chỉ cần anh bình an trở về bên cạnh em là được.”
Muốn hỏi Quyền Nam Dương có muốn hoàn toàn chiếm lấy cô bé quyến rũ trước mặt này làm của riêng không?



Đáp án là – cực kì muốn, đồng thời cũng muốn đã lâu.



Phản ứng của cơ thể anh chính là đáp án tốt nhất.



Thế nhưng, thời cơ còn chưa chín muồi, lúc còn chưa cho Trần Nhạc Nhung một thân phận chính thức, còn chưa thể để cô quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.



Anh không thể.



Anh yêu cô bé này nên anh muốn quý trọng cô.



Anh không thể để cô không rõ ràng như vậy trở thành người phụ nữ của anh, không thể lại khiến cô chịu một chút oan ức nào khi ở bên cạnh anh.



“Anh Liệt, anh không muốn em sao?” Thật lâu không thấy Quyền Nam Dương đáp lại, Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vừa vô tội vừa đáng thương nhìn anh.



Cô lấy hết dũng khí mới nói muốn anh Liệt, nhưng không ngờ anh vậy mà lại không hành động, điều này khiến cô không biết phải làm sao, tay cũng không biết nên giấu ở đâu mới được.



“Nhung Nhung, không phải anh Liệt không muốn, mà bây giờ con chưa được.” Quyền Nam Dương rời mắt, còn nhìn cô nhiều hơn một giây đồng hồ, anh có thể mất kí trí.



“Em biết rồi.” Cô chủ động đề ra chuyện này, anh Liệt lại không đồng ý, điều này khiến cô sao mà chịu nổi?



Xấu hổ hận không có cái hầm nào mà chui xuống cho xong.



Quyền Nam Dương lại nói “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về trước.”



Trần Nhạc Nhung không nhìn anh, gật đầu, “Được.”