Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 902 : Lời mời của người thần bí (2)

Ngày đăng: 22:34 13/05/20


“Chú Lâm, phiền chú dừng bên lề đường, chúng cháu đi khu phục vụ phía trước một chút.” Lâm Thiến Thiến cũng nhìn thấy biển chỉ dẫn trên đường, theo đó mà đi.



Nhưng tài xế lại không theo lời cô dừng xe mà vẫn đi bên lề trái vượt qua xe bên cạnh, tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước.



“Chú Lâm, chúng cháu có chút chuyện, phiền chú đến khu phục vụ phía trước dừng xe.” Lâm Thiến Thiến lại nói lần nữa, dường như cô vẫn không phát hiện tài xế bây giờ có lẽ đã sớm không phải tài xế của cô rồi.



Tài xế không làm theo lời Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung có thể trăm phần trăm khẳng định tài xế bây giờ nhất định không phải là tài xế chuyên trách của Lâm Thiến Thiến mà đã đổi thành người khác rồi.



Chỉ là người này rốt cuộc là ai?



Trần Nhạc Nhung không biết.



Cô lại càng không biết mục đích của ông ta là gì.



Có điều, cô rất rõ ràng, kiểu người không chào hỏi gì mà cứ thế kéo các cô đi như này chắc chắn là có mục đích.



Lâm Thiến Thiến xin lỗi: “Nhạc Nhung, chú Lâm có lúc hơi cố chấp, có lẽ ông ấy không muốn dừng xe rồi, cậu chịu khó chút nhé.”



Chuyện đã đến lúc này rồi mà Lâm Thiến Thiến vẫn không phát hiện điều khác thường. Trần Nhạc Nhung rất muốn hoài nghi rốt cuộc Lâm Thiến Thiến là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?



Nếu như Lâm Thiến Thiến không phải bạn học của cô, nếu như cô ấy không phải người anh Liệt sắp xếp ở bên cạnh cô, nếu như không rõ nha đầu Lâm Thiến Thiến này có bao nhiêu mơ hồ...



Thì Trần Nhạc Nhung đã thật sự cho rằng Lâm Thiến Thiến đang giả ngốc với cô rồi.



Nhưng bây giờ không phải lúc truy xét xem Lâm Thiến Thiến có phải đang giả ngốc hay không mà là lúc nghĩ cách thoát khỏi nguy hiểm.



Trần Nhạc Nhung nhẹ nhàng nắm hai bàn tay lại rồi đút tay vào túi quần áo sờ đến điện thoại, định lặng lẽ gọi đi một cuộc. Ít nhất cũng phải để người của cô biết rằng bây giờ cô đang bị người khác khống chế.
Anh Liệt của cô quả thật ánh mắt rất tinh tường!



Hai người bọn họ ông một câu tôi một câu, Lâm Thiến Thiến ngồi bên cạnh nghe cũng hồ đồ: “Nhạc Nhung, người này không phải tài xế nhà chúng tớ, tớ không quen ông ta.”



Chuyện mà bọn họ đều nhìn ra được lúc này Lâm Thiến Thiến mới nói ra, ai cũng không muốn đáp lại người phản ứng chậm chạp hồ đồ này.



Bọn họ không nói lời nào, Lâm Thiến Thiến gãi đầu, lại nói tiếp: “Nhạc Nhung, ông ta nói đến tổng thống tiền nhiệm có lẽ chính là ba của anh Nam Dương đấy. Tớ nghĩ ba anh Nam Dương muốn gặp cậu chắc cũng không phải chuyện gì xấu đâu.”



Khi Lâm Thiến Thiến không ngừng nói liến thoắng thì xe đã tới một đoạn đường xanh hóa rợp mát bóng cây vô cùng đẹp. Cây hai bên đường đều đọng lại những lớp tuyết dày.



Tuyết trắng dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh rất chói mắt nhưng lại vô cùng đẹp.



Lâm Thiến Thiến lại bắt đầu cảm thán: “Woa, tớ lớn lên ở thành phố Lâm Hải nhưng lại không biết ở đây thì ra còn có một nơi đẹp như vậy.”



Trần Nhạc Nhung đang nghĩ vì sao tổng thống tiền nhiệm muốn gặp cô nhưng mãi vẫn không nghĩ ra lí do là gì. Lâm Thiến Thiến lại không ngừng líu ríu bên tai cô khiến cô tâm tư rối loạn, càng không thể nào suy nghĩ được.



Cô quay đầu nhìn Lâm Thiến Thiến: “Thiến Thiến, cậu có thể nghỉ một chút không?”



Nha đầu này, có lúc hồ đồ đến mức khiến người ta muốn lấy chày gỗ gõ cho vài cái để cô ấy biết, thế giới này không hề tốt đẹp như cô vẫn luôn nghĩ.



Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt: “Nhạc Nhung, cậu không cần lo lắng. Mặc dù...”



Trần Nhạc Nhung ngắt lời cô: “Thiến Thiến, xin cậu đấy!”



Lúc này Lâm Thiến Thiến mới ngậm miệng, lại lặng lẽ quan sát Trần Nhạc Nhung dường như cô vẫn không biết Trần Nhạc Nhung đang lo lắng điều gì.