Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 91 : Boss lớn của anh là leo tran

Ngày đăng: 00:24 30/04/20


“Nếu hắn dám làm gì thì tớ nhất định không tha cho hắn đâu.” Giang Nhung nheo mắt, hung dữ đáp. 



Cứ né tránh sẽ chỉ khiến Cù Mạnh Chiến càng thêm kiêu ngạo, Giang Nhung không muốn bị người khác dắt mũi thêm bất kỳ lần nào nữa. Dù thế lực của Cù thị có mạnh cách mấy cũng không thể che trời được, hơn thế nữa xã hội bây giờ luật pháp không phải dùng để trưng, quan trọng là cô tin Trần Việt. Cô tin rằng Trần Việt có năng lực, nếu Cù Mạnh Chiến dám làm gì thật thì Trần Việt cũng không ngồi yên chờ chết. 



“Nhung Nhung...” Lương Thu Ngân đột nhiên ôm lấy Giang Nhung rồi vỗ lưng cô, “Nhung Nhung, cố lên! Hứa với tớ rằng cậu sẽ không để thằng chó đó làm cậu tổn thương thêm nữa.” 



Lương Thu Ngân từng đứng trơ mắt nhìn Giang Nhung bị phản bội bị tổn thương, nên cô ấy biết rằng bạn mình đã đau khổ đến mức nào. Nhưng những kẻ từng làm Giang Nhung tổn thương chẳng những không hề áy náy với những gì chúng đã làm mà còn tìm tới nữa, chẳng lẽ chúng muốn tiếp tục làm tổn thương cô một lần nữa mới vừa lòng hay sao? 



“Thu Ngân, cậu cứ yên tâm, sẽ không còn ai có thể làm tớ tổn thương nữa đâu.” Giang Nhung mỉm cười, ánh mắt cô trong suốt mà kiên định. 



Vì giờ cô đã không còn cô đơn một mình một chiến tuyến, cô có người ở bên, tin tưởng, ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh cho cô. Người đó chính là chồng cô, Trần Việt. 



Cô sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hoại cuộc sống của cô và người của cô đâu. Từ trước tới nay, Giang Nhung vẫn luôn là một người kiên định như vậy. 



Trên đường về nhà, Giang Nhung mua một chai xịt hơi cay để vào túi xách của mình để đề phòng những trường hợp xấu nhất. Giang Nhung không muốn Trần Việt chịu tổn thương thì càng phải bảo vệ mình thật tốt. Có vậy thì Trần Việt mới không bị người khác uy hiếp, để anh có thể tập trung làm việc, đỡ khiến anh đã bận rộn còn phải lo lắng cho cô. 



Vừa về đến nhà, Mộc Mộc đã nhào đến sủa gâu gâu. Giang Nhung ôm lấy nó, “Cưng đói bụng rồi phải không?” 



Cô không qua đêm ở chỗ Lương Thu Ngân là vì lo cho nhóc này ở nhà không ai chăm sóc. Mộc Mộc sủa mấy tiếng như trả lời rằng “đúng rồi, đói lắm”. 



Giang Nhung kéo nó đến chỗ ăn rồi đi lấy bát của nó, đổ thức ăn vào bát, “Đây đây, ăn đi.” 




Một lúc sau, Trần Việt mới lên tiếng, “Anh còn phải làm việc, điện thoại cứ để đó đừng cúp, có việc gì thì gọi anh.” 



“Anh đang dùng cách này để ở bên em sao?” Dù anh có ý đó không thì Giang Nhung vẫn suy nghĩ như vậy. 



“"Ừ.” Cô không ngờ anh sẽ thẳng thắn thừa nhận. 



“Vậy anh cứ để điện thoại đấy đi, có gì em sẽ gọi anh.” Giang Nhung cảm thấy vô cùng ấm lòng, có anh ở bên, Giang Nhung không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa. Cô nằm trên giường, đặt điện thoại bên gối và tưởng tượng rằng Trần Việt đang nằm cạnh mình, “Trần Việt...” 



“Ừ?” Quả nhiên, cô vừa gọi là anh đã đáp lời ngay. 



Giang Nhung cười nghịch ngợm, “Không có gì đâu, em chỉ thử gọi xem anh có nghe thấy tiếng em không thôi.” 



Trần Việt đáp, “Em có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, anh xong việc rồi.” 



Giang Nhung nghĩ, đúng là có chuyện muốn bàn bạc với anh thật, vì thế cô hỏi, “Trần Việt, em định thôi việc rồi đến làm tại studio thiết kế váy cưới với Thu Ngân, anh có ủng hộ em làm vậy không?” 



“Giang Nhung...” Anh gọi tên cô, “Anh luôn tôn trọng và ủng hộ mỗi quyết định mà em đưa ra.” 



Giọng nói của anh như chạm vào linh hồn Giang Nhung. Trước giờ Trần Việt luôn giữ lời, vậy nên sau này, khi Giang Nhung đề cập đến chuyện đó Trần Việt đã đồng ý với cô ngay tắp lự.