Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 916 : Là anh cần em
Ngày đăng: 22:34 13/05/20
Chuyện gì có thể xử lý qua gọi điện thoại video, Quyền Nam Dương đều thông qua phương thức như vậy xử lý, nếu không thể xử lý, anh để cho người ta chờ thêm một ngày, chờ anh trở về lại xử lý.
Để có thêm một ít thời gian ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương cũng cố gắng hết sức tranh thủ từng chút thời gian.
Quyền Nam Dương khăng khăng ở lại đây cùng Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung chẳng những không vui, trong lòng ngược lại áy náy và tự trách vô cùng.
Cô luôn muốn chia sẻ một ít công việc với anh, nhưng hiện tại chẳng những không giúp được anh một tay, ngược lại còn kéo anh lại phía sau, bảo cô làm sao không tự trách mình.
"Anh Liệt, anh về làm công việc của anh đi, không cần ở cùng em. Ở Lâm Hải em có rất nhiều bạn bè, bọn họ đều có thể chơi cùng em. Vừa rồi mới có một người bạn gọi điện thoại hỏi em có muốn cùng bọn họ cùng ăn lẩu hay không này."
Nói xong, Trần Nhạc Nhung xoay người đi đến giá áo đem áo khoác của Quyền Nam Dương đưa cho anh: "Anh Liệt, anh đi xử lý việc nước đi."
"Bọn họ là bọn họ, anh là anh." Rốt cục, Quyền Nam Dương cũng từ trong một đống tài liệu ngẩng đầu lên, một phát bắt được tay Trần Nhạc Nhung giữ trong lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt: "Nhung Nhung, anh ở đây không phải là bởi vì em cần anh ở cùng, mà là anh cần em ở cùng, em phải hiểu rõ chuyện này?"
Trần Nhạc Nhung: "..."
Cô không hiểu.
Rõ ràng là anh vì cô mới ở lại, bây giờ làm sao lại thành anh cần cô ở cùng vậy?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương không nhịn được kéo đầu cô xuống, hôn một cái lên trán của cô: "Nhung Nhung, đối với anh mà nói em quan trọng tới mức nào, vĩnh viễn so với chính em nghĩ ra được còn nhiều hơn rất nhiều."
"Em nghĩ em ở trong lòng của anh đã rất rất quan trọng, quan trọng đến mức không ai có thể hơn em." Có đôi khi, Trần Nhạc Nhung lại chính là tự sướng như thế.
Cũng không phải cô tự sướng, mà là cô tin anh Liệt sẽ như vậy, tin tưởng anh và cô là giống nhau, nhất định đem cô đặt ở vị trí quan trọng trong lòng.
Vừa nói chuyện Quyền Nam Dương vừa đứng dậy, vừa đi vừa mặc áo khoác, còn nói: "Sắp xếp máy bay trực thăng, tôi lập tức đi khu vực bị thiên tai."
"Ngài Tổng thống, tuyết còn đang rơi, máy bay trực thăng bay qua quá nguy hiểm, ngài nên chờ một chút, ít nhất chờ tuyết ngừng lại rồi hẵng đi thăm hỏi nhân viên cứu trợ và nhân dân bị tai hoạ." Lâm Thành Thiên cũng là thật sự lo lắng cho Quyền Nam Dương, mới nói không có trách nhiệm như thế.
Quyền Nam Dương nghe xong, mặt đều đen: "Bộ đội giải nguy có thể ngồi máy bay trực thăng đi, vì sao tôi lại không thể? Mạng của tôi là mạng, mạng của bọn họ không phải là mạng à?"
Lâm Thành Thiên cũng lo lắng, mới không để ý đến thân phận phản bác Quyền Nam Dương: "Ngài là Tổng thống của chúng tôi. Bọn họ có thể bị làm sao, nhưng là ngài thì không thể."
Quyền Nam Dương nói: "Nhân dân nước A cần chính là người Tổng thống có thể suy nghĩ cho bọn họ, có thể đem lại lợi ích cho bọn họ, có thể làm cho cuộc sống của bọn họ từng bước nâng cao, chứ không phải muốn một người Tổng thống tham sống sợ chết."
Quyền Nam Dương đi đến khu vực bị thiên tai, anh không phải đến để trợ giúp giải nguy, mà là anh đi có thể khích lệ tinh thần cho mọi người, như vậy tỷ lệ nhân viên bị kẹt được cứu sẽ cực kì gia tăng.
"Vâng. Tôi đi sắp xếp chuyện này " Lâm Thành Thiên không phản bác được, đành phải ngoan ngoãn nhận mệnh lệnh.
Quyền Nam Dương vừa mới nhậm chức không lâu, Lũng Tiêm xảy ra động đất, lúc ấy liền có người cố ý truyền ra lời đồn, nói là Tổng thống mới nhậm chức không nhận được lời chúc phúc của Tổng thống tiền nhiệm, vị trí của anh không chính thống, đây là ông trời cảnh cáo anh.
Bây giờ, Quyền Nam Dương nhậm chức cũng mới được khoảng ba, bốn tháng, lại xảy ra tuyết lớn từ trước đến nay chưa từng xảy ra, dẫn đến đa số tỉnh thành phố gặp tai hoạ, gây ảnh hưởng to lớn.
Chỉ sợ lại sẽ có người ở sau lưng truyền lời đồn mê tín nói anh làm Tổng thống tại vị không chính thống, điều khiển nhân dân thiếu hiểu biết, để nhân dân thiếu hiểu biết gây rối.
Lực lượng một người là nhỏ bé yếu kém, nhưng một người lại thêm một người, mười người thêm mười người, dần dần thêm nhiều người, lời đồn từ từ truyền ra, hậu quả khó mà lường được.
Từng có bài học kinh nghiệm lần trước, lần này Quyền Nam Dương nhất định phải ngăn chặn những lời đồn kia trước khi nó xuất hiện, để bọn họ không nói được lời nào.