Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 921 : Quả nhiên là ghen

Ngày đăng: 22:34 13/05/20


"Em đã mất đi ký ức, anh cũng không phải không biết." Đang mơ màng ngủ, Giang Nhung không biết Trần Việt đã hiểu lầm ý mình, còn ngốc nghếch phản bác ông.



"Giang Nhung!" Trần Việt sầm mặt, giọng nói càng lạnh hơn, lạnh như băng tan.



Trong phòng chỉ bật bóng đèn nhỏ màu đỏ cam, ánh đèn màu ấm vốn mang theo ấm áp nhưng Giang Nhung bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh cơ thể bỗng giảm xuống mấy độ.



Nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, lạnh đến mức dọa Giang Nhung giật nảy mình, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.



Giang Nhung chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám, hơi khó hiểu hỏi: "Trần Việt, anh làm sao thế?"



Bà còn không biết xấu hổ hỏi ông làm sao thế?



Chẳng lẽ Bàkhông nhận ra ông đang giận Bà à?



Trần Việt lạnh lùng nhìn Giang Nhung, trong lòng càng ngày càng bất mãn đối với người phụ nữ này, nếu không phải vì thích bà, chắc chắn ông sẽ ném bà ra khỏi cửa sổ.



"Anh nhìn em không nói gì là có ý gì?" Trần Việt người đàn ông này phần lớn thời gian đều rất quan tâm bà, chỉ thỉnh thoảng không biết vì nguyên nhân gì lại giận dỗi.



bà không nhận ra ông có ý gì sao?



Trần Việt vô cùng bất mãn, không lên tiếng.



Thấy Trần Việt lạnh lùng, không nói một lời, Giang Nhung không biết làm sao, lắc đầu: "Trần Việt, anh không nói gì, là muốn chiến tranh lạnh với em à?"



Chiến tranh lạnh?



ông muốn một tay bóp chết bà thì có.



Dám ở trước mặt ông khen người đàn ông khác tốt.



Mặc kệ Giang Nhung nói thế nào, tổng giám đốc Trần vẫn trưng ra ra vẻ mặt lạnh lùng, lẳng lặng trừng mắt với bà không nói nửa lời.



Hai người họ đã sống chung với nhau mấy chục năm, Giang Nhung hiểu rõ người đàn ông vừa lạnh lùng vừa khó chịu này, biết chắc ông đang giận mình.



Nhưng bà không biết rốt cuộc ông đang giận chuyện gì?




Giang Nhung lại vùi người vào trong ngực Trần Việt, kéo tay ông để ôm bà: "Trần Việt, chẳng lẽ anh không biết trong lòng em anh là người ưu tú nhất sao?"



Trần Việt kéo bà vào trong ngực, ôm thật chặt: "Em không nói, anh làm sao biết được."



Giang Nhung ngẩng đầu mỉm cười với ông: "Thằng bé Liệt kia rất tốt, nhất là trong lòng Nhung Nhung, có khi không ai so được với nó, nhưng vậy thì có liên quan gì chứ, vì trong tim em, không ai có thể vượt qua anh."



ông là chồng bà.



Đối với bà mà nói, Trần Việt chính là người đàn ông sẽ ở bên bà cả đời, có thể chắn gió che mưa cho bà.



Trong lòng bà, ông là anh hùng, không ai có thể so sánh.



Nghe thấy lời này của Giang Nhung, sắc mặt Trần Việt từ từ chuyển biến tốt đẹp, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, chậm rãi mỉm cười: "Em cũng biết ăn nói đấy."



Giang Nhung cười nói: "Em chỉ nói ý nghĩ trong lòng em với anh thôi."



"Giang Nhung …"



Trần Việt bỗng dịu dàng, gợi cảm gọi tên bà.



"Vâng?"



Giang Nhung sững sờ, ông đột nhiên nghiêm túc, rốt cuộc là muốn làm gì đây?



ông cầm tay bà lên, đặt lên chỗ trái tim mình: "Trong tim anh, tất nhiên cũng không ai có thể vượt qua em."



"Vâng." Giang Nhung khẽ gật đầu, bà đã sớm biết điều đó từ nhiều năm trước rồi.



bà biến mất ba năm, nhưng ông vẫn không hề từ bỏ việc tìm bà, luôn đợi bà trở về, từ lúc đó bà đã biết, không có ai có thể thay thế vị trí của bà trong lòng ông.



bà có thể gặp được ông, có thể trong lúc vô tình trở thành vợ ông, sinh con cho ông, được sống cùng ông đến già.



Là việc may mắn nhất đời này của bà.