Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 931 : Kẻ giật dây ngồi không yên

Ngày đăng: 22:34 13/05/20


"Cũng phải đi về rồi." Trần Dận Trạch cất bước, nhưng mới đi được hai bước, bỗng dừng lại quay đầu nhìn cô: "Nhung Nhung..."



"Có chuyện gì thì nói đi." Anh ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp như vậy, có biết là cô ghét nhất việc đó không.



Trần Dận Trạch đúng là không biết, anh nói tiếp: "Ông nội bà nội đã lớn tuổi rồi, sức khỏe của bà lại không được tốt, Tết chúng ta cùng về ăn tết với bà nhé."



"Trần Dận Trạch, anh coi thường tôi quá rồi đấy. Mạng sống của tôi là do ba mẹ tôi ban cho, tôi sẽ không bao giờ đem mạng sống của mình ra làm trò đùa." Trần Dận Trạch nói không rõ ràng như vậy, nhưng Trần Nhạc Nhung cũng hiểu ý mà anh ta muốn nói.



Dù sao hai người bọn họ đã sống cùng nhau mười mấy năm, cùng nhau lớn lên từ khi còn là đứa trẻ đến khi trưởng thành, trong lòng anh ta nghĩ gì, cô đều hiểu được.



Chỉ là trong lòng cô đang nghĩ gì thì cô nghĩ chưa chắc anh ta đã hiểu.



"Ừ, em có thể hiểu được những đạo lý này là tốt rồi." Trần Dận Trạch cười, xoay người đi thẳng.



Chắc là anh suy nghĩ nhiều rồi, anh nên biết Trần Nhạc Nhung không phải là cô gái sẽ lấy mạng sống của mình ra để đùa.



Cô có thể vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, thế nhưng cô sẽ không quên đi người thân.



Cho dù Quyền Nam Dương biến mất khỏi thế giới này, anh vẫn hy vọng cô sẽ sống thật tốt, vẫn có thể sống một cuộc sống thật đặc sắc thuộc về chính cô.



Anh lại lo lắng lung tung rồi!



Anh cười chua xót, những năm gần đây, càng ngày anh càng muốn quan tâm đến chuyện của cô, tâm trạng cũng ngày càng bị cô ảnh hưởng nhiều hơn.



Hầu hết thời gian anh đều nghĩ, dù biết rõ anh và cô hoàn toàn không có khả năng, nhưng sao anh lại không thể phóng khoáng hơn, tránh xa cô một chút, không quan tâm đến chuyện của cô nữa.




Cô đứng đây nói, Quyền Nam Dương ở trong Bắc Cung, đương nhiên không thể nghe thấy được, nhưng tin tức về việc cô bảo Thường Lịch thay đổi chiến lược đã kịp thời được truyền lời đến Quyền Nam Dương.



Quyền Nam Dương đoán cô gái nhỏ thông minh Trần Nhạc Nhung này đã nhớ đến kế hoạch của anh nên mới có thể bình tĩnh được như vậy.



"Nhung Nhung, chờ anh!" Anh nói xong cũng vô cùng hy vọng cô có thể nghe được lời của anh, dù không nghe được thì chỉ cần cảm nhận được là anh cũng đang nhớ mong cô là được.



"Thưa ngài, có tin tức mới!" Lâm Thành Thiên vội vàng báo cáo.



Lâm Thành Thiên có vẻ cực kỳ hưng phấn, người lăn lộn trong trung tâm quyền lực chính trị giống như anh ta rất hiếm khi kích động như vậy.



Bình thường anh ta đi theo bên cạnh Quyền Nam Dương, sóng to gió lớn kiểu gì cũng đều đã từng gặp, dù gặp chuyện gì cũng không lộ ra cảm xúc vui buồn là điều anh ta bắt buộc phải làm được.



Trước đây, Lâm Thành Thiên vẫn làm rất tốt, nhưng hôm nay thực sự hưng phấn đến mức không khống chế được cảm xúc, nhưng cũng là không muốn khống chế.



Bọn họ chịu uất ức lâu như vậy, sắp bắt được kẻ khiến bọn họ phải chịu uất ức rồi, làm sao anh ta có thể không kích động được.



Quyền Nam Dương cũng không để ý đến anh ta, nói bằng giọng trầm vang: "Nói."



Anh chỉ nói ngắn gọn một chữ, nhưng nghe cực kỳ uy nghiêm.



Lâm Thành Thiên ổn định lại tâm trạng, cố gắng đè nén sự kích động xuống, một lát sau mới nói: "Đã có người nặc danh phát tin tức trên mạng, nhắc tới chuyện trực thăng của ngài lộ trình đi từ núi Vụ Sơn về bị rơi."



"Quá tốt!" Quyền Nam Dương cười lạnh, nói tiếp: "Anh lập tức thông báo xuống dưới, tất cả mọi thứ tiến hành theo đúng kế hoạch, bất kỳ phân đoạn nào cũng không được để xảy ra sai lầm."