Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 934 : Là địch hay là bạn
Ngày đăng: 22:34 13/05/20
"Tôi cảm thấy phụ nữ là để cưng chiều, càng cưng chiều thì cô ấy sẽ càng dễ thương, càng quan tâm mình, càng khiến người ta yêu thích hơn."
Sau một hồi lâu, đột nhiên Long Duy lại nói một câu như vậy.
Quyền Nam Dương nghiêng đầu nhìn Long Duy, ánh mắt lạnh lùng bất mãn: "Ở đây hết chuyện của cậu rồi, cậu về phòng bên người phụ nữ của cậu đi."
Long Duy nói: "Tôi không có ý đó."
Quyền Nam Dương hỏi: "Vậy cậu có ý gì?"
Long Duy biết rõ người phụ nữ của anh đang không có ở bên anh, còn không ngừng khoe khoang trước mặt anh, loại tâm tư này, Quyền Nam Dương cảm thấy đáng chém.
Long Duy trừng mắt nhìn anh: "Quyền Nam Dương, từ khi nào cậu lại trở nên hẹp hòi như vậy?"
Quyền Nam Dương nói: "Cậu thấy tôi không hẹp hòi khi nào?"
Long Duy suy nghĩ một chút, đúng là chưa thấy Quyền Nam Dương không hẹp hòi bao giờ.
Quyền Nam Dương, người đàn ông này cũng giống anh ta, từ nhỏ đến lớn là người có thù tất báo.
Long Duy muốn giải thích thì Quyền Nam Dương đã giành nói trước: "Đừng nói nữa, về phòng với người phụ nữ của cậu đi, đừng có làm tôi chướng mắt nữa."
Long Duy: "..."
Hay cho một người đàn ông vô tâm, anh đã lo cho anh ta cô đơn cả một đêm dài, đã bỏ lại người phụ nữ thơm ngát của mình để chạy đến đây, thế mà lại còn bị ghét bỏ.
Đúng là không thể tha thứ!
Quyền Nam Dương nói tiếp: "Trừng mắt cái gì? Có thời gian thì về mà nhìn người phụ nữ của cậu thêm đi, cô ấy mới là người anh cần phải để ý."
Bỗng nhiên Long Duy nở nụ cười: "Quyền Nam Dương, giọng điệu này của cậu nghe giống như đang ghen, chẳng lẽ là cậu thầm mến tôi à."
Lời này của Long Duy khiến Quyền Nam Dương suýt nữa thì nôn, anh chỉ toilet bên cạnh: "Bên trong có cái gương đấy, làm phiền cậu vào đó tự nhìn lại chính mình."
Tại sao chứ?
Trần Dận Trạch suy nghĩ kỹ một chút thì hiểu ra, chẳng qua Quyền Nam Dương đang tương kế tựu kế với kẻ địch, chơi trò dụ rắn ra khỏi hang.
Trần Dận Trạch nửa nằm nửa ngồi trên salon trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy được cái gì, ngược lại khiến đầu óc người ta càng tỉnh táo hơn.
Hiện giờ, trước mặt anh có hai con đường, một là không để ý đến cái gì hết, giả vờ không thấy bất kỳ đầu mối nào, làm tốt vai trò con nuôi, cậu cả nhà họ Trần.
Hai là gọi điện nói cho người kia những đầu mối mà mình nhìn ra, chính thức trở thành đồng minh với người kia.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau cố gắng khiến Quyền Nam Dương hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, vậy thì đôi bên đều có được thứ mà mình muốn.
Không cần anh làm gì nhiều, chỉ cần lấy di động gọi một cuộc điện thoại, như vậy thì anh có thể hợp tác với những kẻ đó, mục đích của anh vẫn có thể đạt được.
Chỉ đơn giản như vậy!
Trần Dận Trạch nhìn điện thoại di động, nhìn tới nhìn lui nhưng rất lâu vẫn không thể đưa ra quyết định cuối cùng.
*
Đương nhiên chuyện mà người dân nước A đều biết, Trần Nhạc Nhung sao có thể không biết, lúc tin Quyền Nam Dương gặp nạn truyền đến tại mọi người thì cũng là lúc nỗi lo trong lòng cô thật sự ổn định lại.
Lý do trong lòng cô hoàn toàn giống với Trần Dận Trạch.
Nhưng cô chỉ hơi lo rằng liệu thế cờ mà cô có thể nhìn thấu này, thế cờ dụ rắn ra khỏi hang này, lẽ nào kẻ địch xảo quyệt kia lại nhìn không thấu?
Cô và Trần Dận Trạch có thể nhìn thấu, kẻ địch lại không thể nhìn thấu, đó là bởi vì kẻ địch đã quá tự tin.
Bọn chúng cho rằng bên phía Quyền Nam Dương không kịp thời ngăn cản tin tức truyền đi, không phải không ngăn cản mà là phản ứng không đủ nhanh, tin tức đã truyền ra ngoài, và phía Quyền Nam Dương không ngăn lại được nữa.
Đây chắc là điều mọi người vẫn hay nói, đó là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.