Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 964 : Da mặt dày mới tốt

Ngày đăng: 22:35 13/05/20


Chiến Niệm Bắc: "..."



Người phụ nữ này làm sao lại có thể như vậy...



Ông suy nghĩ một chút, nghĩ đến nửa ngày mới tìm được một câu để hình dung để hình dung Trần Tiểu Bích… thật không giống phụ nữ, tính tình táo bạo không có giới hạn, trên đời này còn có chuyện gì mà bà không dám làm cơ chứ?



Ông còn thật sự chưa từng thấy có chuyện gì là bà không dám làm, núi cao bà dám lên chảo lửa bà dám vào, Quỷ Môn Quan Địa Ngục bà cũng dám xông.



Trần Tiểu Bích lại cọ cọ lên trên người Chiến Niệm Bắc: "Chiến Niệm Bắc, em hôn anh cũng khiến trong lòng anh hồi hộp đi."



Chiến Niệm Bắc đưa tay đẩy bà ra, từ chối bà tới gần ông: "Trần Tiểu Bích, đây là ở trong thang máy, chú ý trường hợp một chút."



"Ôi ca, anh yêu..." Trần Tiểu Bích hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nhìn ông, "Chiến Niệm Bắc, chúng ta đều hiểu nhau như vậy rồi, mấy chuyện như này không biết đã làm bao nhiêu lần, ở trước mặt em anh còn tỏ ra đứng đắng cái gì, tỏ vẻ ngây thơ cái gì nha.”



Chiến Niệm Bắc trừng mắt nhìn bà: "Ông đây đời này trừ em ra sẽ không có bất kì người phụ nữ nào khác, vốn là ngây thơ, còn cần phải giả vờ?"



"Phốc..." Trần Tiểu Bích bật cười, đem Chiến Niệm Bắc từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Amh đời này chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em. Cái này có gì mà khiến cho anh tự hào như thế?”



Chiến Niệm Bắc cao ngạo nói: "Chí ít chứng minh anh ngây thơ!"



Trần Tiểu Bích rất cố gắng lắm mới nhịn được cười, dừng một chút, lại nói: "Chiến Niệm Bắc, anh cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, đã sớm qua hết cái thời ngây thơ. Đừng tiếp tục giả bộ cái gì mà ngây thơ, cái gì mà không ăn linh tinh ở nơi công cộng như vậy.”



Chiến Niệm Bắc khóe miệng giật giật: "Trần Tiểu Bích!"



Trần Tiểu Bích lại nói: "Lẽ nào em lại nói cái gì không đúng?"



Chiến Niệm Bắc trừng bà một cái, không muốn quan tâm người tới phụ nữ này nữa, tiếp tục nghe bà nói thêm một câu, có khả năng ông liền muốn đem bà một đạp giẫm chết.



Cãi nhau đấu võ mồm, Trần Tiểu Bích lại một lần nữa chiến thắng, tâm tình bà rất tốt, lại bỗng dưng nhào vào ngực Chiến Niệm Bắc, ôm ông sít sao: "Chiến Niệm Bắc, anh hôn nhẹ em đi."



Chiến Niệm Bắc: "..."
Ông ôm Trần Tiểu Bích ra khỏi thang máy, khi cửa thang máy vẫn chưa đóng hết, lại bỏ thêm một câu: "Vợ yêu, lúc này có đủ làm em thoả mãn chưa?"



Trần Tiểu Bích: "..."



Đệt!



Người đàn ông này quả thực, ông đây rõ ràng chính là đang nói cho mấy người ở trong thang, đây là bà yêu cầu ông làm như vậy, chứ không phải ông chủ động.



Trần Tiểu Bích nhấc chân, đạp mạnh một cái về phía Chiến Niệm Bắc hòng trả thù, nhưng mà Chiến Niệm Bắc lại trả cho bà một nụ cười ưu nhã: "Được rồi, đừng nghịch, chúng ta phải trở lại, Nhung và khách còn đang đợi chúng ta."



Trần Tiểu Bích: "..."



Bà bị người khác chê cười, ông còn rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.



Bởi vì lúc ông ôm bà, nụ cười bị ông nhẫn nhịn đến độ lồng ngực đều đang chấn động.



Trần Tiểu Bích biểu thị rất tức giận, nhưng mà lại không tìm được lý do tức giận, bởi vì ông cũng không nói sai nha.



Chiến Niệm Bắc xoa nắn đỏ môi của bà: "Chẳng qua là ở tầng hai mà thôi, chúng ta đi cầu thang bộ đi, lớn tuổi rồi, phải rèn luyện nhiều một chút



"Anh bây giờ mới biết là mình lớn tuổi? Vừa rồi lúc anh ra sức hôn em, sao anh không cảm thấy là mình lớn tuổi?" Hừ, tiểu nhân, chính là kiêu ngạo như vậy.



"Anh còn không phải là vì muốn thỏa mãn nhu cầu của em hay sao!" Ông nói, môi khẽ giương lên, nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn.



Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông, Trần Tiểu Bích mới trì độn phát hiện, thật ra Chiến Niệm Bắc nhà bà chính là một con cáo già.



Hai vợ chồng bọn họ mỗi lần cãi nhau, lần nào nhìn qua cũng giống như là bà thắng, thật ra người thắng cuối cùng đều là ông, thua người kia chính là bà!



Chẳng qua, nếu đã vợ chồng, chính là phải sống đến hết đời, trong cuộc sống lúc cãi nhau, ai thua ai thắng lại có cái gì cái quan trọng đâu?