Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 977 : Anh cứ như vậy bắt nạt con gái

Ngày đăng: 22:36 13/05/20


"Ba, có lẽ trong mắt ba, anh ấy không có chỗ nào tốt, nhưng con chính là thích anh ấy như vậy." Cái này là câu trả lời mà Trần Nhạc Nhung cho Trần Việt.



Yêu một người, thật sự không cần lý do, cũng không cần nguyên nhân, ngay đến chính cô cũng không biết từ khi nào cô đã bị chìm đắm trong lưới tình với người đàn ông này.



Nhìn anh vui, cô cũng vui; nhìn anh đau lòng vì chuyện đất nước, cô cũng đau lòng theo. Tâm tình của cô chính là biến động theo anh.



"Con…" Trần Việt nắm chặt lại nắm đấm, cuối cùng vẫn không nỡ làm tổn thương con gái, đem những lời sắp nói ra nuốt trở lại.



Ông không hề muốn ngăn cản cô cùng ai yêu nhau, chỉ là ông thật sự cảm thấy tên tiểu tử thối Quyền Nam Dương kia không thuận mắt, cảm thấy không xứng đáng với con gái ông.



"Ba, con biết ba đang rất tức giận, ba muốn đánh người thì đánh con đi." Trần Nhạc Nhung thở phù một tiếng quỳ trên mặt đất: "Con chỉ cầu xin ba đừng làm tổn thương anh Liệt."



"Nhung Nhung…"



Trần Việt và Quyền Nam Dương cùng kêu tên cô, hai người đàn ông cùng chạy đến bên cạnh cô, muốn đỡ cô đứng dậy, vừa đụng mặt, lại là ngập tràn mùi thuốc súng.



Quyền Nam Dương bước nhanh hơn Trần Việt một bước, giành được Trần Nhạc Nhung: "Chuyện này do anh mà ra, Tổng Giám đốc Trần muốn đánh người, anh nguyện ý chấp nhận, em đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa."



Trần Việt nhíu mày.



Xem đi xem đi, nhìn xem cái tên nhóc này biết cách nói chuyện như theesnaof, biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành con gái của ông, Trần Việt hơi nheo mắt, lạnh lùng liếc nhìn Quyền Nam Dương.



Ông nhìn vào mắt Quyền Nam Dương, dường như Quyền Nam Dương chính là một tên buôn người chuyên môn lừa gạt con gái nhà lành, nhìn như thế nào cũng chịu không nổi, chỉ muốn hung hăng nện cho anh một trận.



"Không, anh Liệt, anh không sai, người sai chính là em. Nếu em đề phòng tốt hơn, nếu em mạnh mẽ hơn, như vậy người xấu cũng không thể bắt được em, anh trai cũng sẽ không phải nằm trong phòng phẫu thuật, anh cũng sẽ không bị đánh. Nói cho cùng tất cả đều là lỗi của em, mọi thứ đều là lỗi của em." Trần Nhạc Nhung trong lòng vô cùng mạnh mẽ tự trách chính mình, cô cảm thấy tất cả đều do cô mà nên.



Cô không thể trách ba đánh anh Liệt, càng không thể trách anh Liệt bảo vệ cô không tốt, tất cả đều là lỗi của chính cô, không có liên quan đến người khác.



"Nhung Nhung…" Quyền Nam Dương đau lòng mà ôm cô, lại một lần nữa không biết nên khuyên cô như thế nào, duy chỉ ôm chặt cô, để cô biết, có anh ở bên cạnh.




Hai người họ vừa đi, Giang Nhung nhìn về phía Trần Việt lắc đầu: "Anh."



Trần Việt không để ý tới bà.



Ông còn đang giận bà đây.



Làm gì muốn để ý đến bà.



Giang Nhung còn nói: "Chọc Nhung Nhung của chúng ta khóc, anh vui không?"



Trần Việt vẫn không nói lời nào.



Mỗi lần đều là như thế này.



Khi ý kiến của ông và Giang Nhung xảy ra bất đồng, chính là Giang Nhung thao thao bất tuyệt, nói không ngừng, Trần Việt chỉ lắng nghe, một câu cũng không nói.



Giang Nhung có chút tức giận: "Trần Việt, anh cảm thấy em nói không đúng phải không?"



Trần Việt vẫn như trước cao lãnh mà trầm mặc, không nói một lời.



Giang Nhung cắn cắn môi: "Trần Việt, anh đừng lần nào cũng như vậy, anh lại không nói chuyện, em thực sự rất bực mình."



"Anh thực sự không còn lời nào để nói." Ông cảm thấy chính mình không có lỗi, nếu không phải giữ thể diện cho con gái, ông nhất định khiến cho tên nhóc Quyền Nam Dương kia nếm mùi đau đớn.



Hơn nữa, ông không muốn nói chuyện không phải là vì chuyện của con gái, mà là Giang Nhung người phụ nữ này vừa nãy gọi ông là lão già hồ đồ.



"Anh vậy mà không còn lời nào để nói?" Giang Nhung rất nhanh bị thái độ của Trần Việt làm cho tức điên. Bà phải kiềm chết chính mình, mới có thể cùng ông nói chuyện: "Vậy hôm nay chúng ta không nhắc đến chuyện của Nhung Nhung nữa, anh vẫn nên nói rõ với em tình huống hiện tại củTrạch đi."