Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 985 : Tạm biệt

Ngày đăng: 22:36 13/05/20


Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rời khỏi thành phố Lâm Hải để trở về quê hương chị. Quê chị ở một vùng núi xa xôi, bọn nhỏ ở đó bây giờ vẫn không được giáo dục tử tế, chị định về đó dạy học.”



Trần Nhạc Nhung mở miệng, hỏi dò: “Chị Yến, chị muốn rời đi là vì anh trai em sao? Anh ấy...”



Cô cũng biết Trần Dận Trạch còn có tình cảm khác với cô ngoài tình anh em, lại không thể ngăn Yến đến bên anh, hiện giờ còn khiến Yến phải đau lòng khổ sở như vậy, trong lòng Trần Nhạc Nhung không biết là cảm giác gì.



“Không phải.” Yến lắc đầu: “Ai cũng muốn tìm kiếm giá trị thật sự của cuộc đời mình, chị cũng vậy. Năm đó nhiều người bỏ tiền ra giúp chị đến trường như vậy, bây giờ việc học của chị đã thành công, chị muốn vê quê làm chút chuyện để giúp đỡ bà con cô bác.”



Từ trước đây, Yến đã có ý nghĩ như vậy, chuyện thích Trần Dận Trạch lại không được anh đáp lại chỉ càng khiến cô sớm đưa ra quyết định.



Trần Nhạc Nhung cực kỳ đau lòng: “Chị Yến...”



“Nhạc Nhung, tạm biệt! À không, không chừng sau này chúng ta không còn được gặp lại nhau nữa nhỉ.” Yến lắc đầu, đau khổ nói.



Cô có thể vô tình quen biết được cô hai quyền quý của Thịnh Thiên, hơn nữa còn trở thành bạn bè với cô ấy, xem như đã rất khó khăn rồi. Sau này các cô mỗi người trở về nơi mà mình thuộc về, muốn gặp lại cũng khó như lên trời.



Trần Nhạc Nhung cắn môi nói: “Chị Yến, vậy chị nhớ giữ gìn sức khỏe!”



“Ừ.” Yến khẽ gật đầu, cũng không dám quay đầu lại liếc nhìn Trần Nhạc Nhung. Từ xưa đến nay cảnh ly biệt chưa bao giờ là dễ chịu.



Đi vài bước, Yến đột nhiên quay đầu lại, mở miệng, mấy lần mới phát ra tiếng: “Nhạc Nhung...”



“Chị Yến, chị nói đi.” Trần Nhạc Nhung có rất nhiều lời muốn nói với Yên, nhưng trước cảnh chia ly thế này, thật sự không biết nói từ đâu.



“Không có gì.” Yến cười xót xa. Lời muốn nói cuối cùng cũng không nói ra miệng, xoay người cất bước tiếp tục đi ra ngoài.



Trong mắt Trần Dận Trạch chưa từng có cô, khi tỉnh lại làm sao anh sẽ nhắc đến cô chứ, đúng là cô suy nghĩ nhiều.
“Nhung Nhung, xin lỗi con!” Giang Nhung cũng biết, nói là để Trần Nhạc Nhung quyết định, nhưng thật ra cô không thể nào ở lại được.



Vì con gái, mỗi ngày bà đều phải lải nhải trước mặt Trần Việt, nói đến nỗi Trần Việt không thèm để ý đến bà nữa, cuối cùng mới khiến Trần Việt lùi một bước nhỏ.



Một bước nhỏ này, nói là lùi, nhưng bọn họ cũng biết, Trần Việt khăng khăng muốn Trần Nhạc Nhung đi. Chuyện khác còn có thể thương lượng với ông, chỉ có chuyện này, một bước ông cũng không lùi.



Theo ông nói, con gái của bọn họ là bảo bối mà cả nhà nâng trong lòng bàn tay để cưng chiều, một người đàn ông không biết trân trọng cô, Trần Việt cũng không cần.



“Chị à...” Bé cưng giật nhẹ góc áo Trần Nhạc Nhung, ngẩng cái đầu nhỏ lên mà nhìn cô: “Em muốn chị cùng trở về với mọi người. Em không muốn chị ở lại chỗ này, không muốn chị phải tổn thương.”



Ở đây không tốt, ở đây có tên lừa gạt, lừa gạt bỏ rơi chị nó, còn khiến cho anh của nó bị thương. Nó muốn đưa chị về, không bao giờ quay lại nơi này nữa.



“Ừ, chị quay về với mọi người, quay về nhà chúng ta.” Trần Nhạc Nhung ngồi xổm xuống an ủi bé cưng, nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ.



“Chị, trong nhà còn có ông bà đang chờ chúng ta, chị trở về, bọn họ sẽ rất vui, em cũng rất vui.” Bé cưng giơ cánh tay tròn mũm mĩm ra, chu đáo lau nước mắt cho chị: “Chị, đừng đau lòng! Anh hai nhất định sẽ khỏe lại.”



“Ừ, sẽ khỏe lại.” Trần Nhạc Nhung lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều. Phải đi, phải rời khỏi nơi có anh Liệt, cô lại nhát gan đến nỗi ngay cả dũng khí nói tạm biệt với anh cũng không có.



Anh Liệt!



Xin lỗi!



Nhung Nhung không thể cùng ở lại bên cạnh anh.



Anh phải cố gắng, phải mau chóng diệt trừ những kẻ xung quanh muốn hại anh, mau chóng ngồi vững chiếc ghế Tổng thống đó của anh, xây dựng quốc gia của anh ngày càng vững mạnh, cho nhân dân của anh đời sống ấm no.