Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 987 : Không hề hối hận

Ngày đăng: 22:36 13/05/20


Muốn nói người hiểu Quyền Nam Dương nhất, chắc chắn không phải Trần Nhạc Nhung, mà là người làm anh em với Quyền Nam Dương mấy chục năm là Long Duy.



Vị trí Tổng thống nước A này, có sức hấp dẫn rất lớn, bao nhiêu người vì nó đánh mất tính mạng của bản thân và gia đình cũng không tiếc.



Nhưng với Quyền Nam Dương, vị trí Tổng thống nước A này, chỉ là anh muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ và chứng minh năng lực của anh thôi.



Anh muốn cho người đàn ông trước giờ chưa từng yêu thương hai mẹ con họ biết, Quyền Nam Dương anh cũng không thua kém con trai của người kia, người kia không yêu thương hai mẹ con bọn họ là sai lầm lớn nhất của ông ta đời này.



Long Duy hỏi đến cùng: "Nói thử xem, tôi thật sự rất muốn biết đáp án từ trong miệng cậu."



"Muốn biết?" Quyền Nam Dương cong môi, cười như không cười nói: "Tôi hao hết tâm tư, đánh bại bao nhiêu người mới có thể ngồi lên vị trí này, cậu cảm thấy tôi có thể dễ dàng buông nó ra sao?"



"Có thể hay không không phải tôi nói là được." Long Duy nâng tay, đâm đâm vào ngực Quyền Nam Dương: "Tên nhóc cậu đã sớm để lại đường lui cho mình rồi, cậu lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi đâu.”



"Vậy còn cậu?" Chuyện của mình, thật sự Quyền Nam Dương đã sớm có tính toán, anh không muốn đấu tranh quyền lực, đã sớm để lại cho mình một con đường lui, bây giờ chuyện anh quan tâm là tính toán sau này của người anh em này.



"Tất cả tôi đều nghe theo Tiểu Nhi, cô ấy muốn đi đâu, tôi sẽ đi theo cô ấy đến đó." Long Duy lại ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa: "Tuy đây là nơi chúng ta lớn lên từ nhỏ, nhưng bây giờ lại không có chút cảm xúc gì với nó. Không biết là vì chúng ta bạc tình, hay là vì thành phố này đã gây ra cho chúng ta quá nhiều tổn thương.”



Thành phố này nuôi dưỡng bọn họ lớn lên, bọn họ cũng từng yêu nó, nhưng cũng đã bị nó làm cho thương tích đầy mình, so với ở lại, thì không bằng rời khỏi, thế giới này rộng lớn như vậy, luôn sẽ có một nơi có thể mở rộng vòng tay nghênh đón bọn họ.



"Cho dù đi đến đâu, có gì cần thì gọi điện thoại cho tôi." Nghe nói Long Duy muốn đi, Quyền Nam Dương cũng không khuyên anh ta, vì anh biết, trái tim đã đi rồi, người ở lại còn có ý nghĩa gì nữa.



Cũng giống như anh vậy, người còn đang đứng trên cổng lầu Bắc Cung cười nhìn cuộc đời, nhưng trái tim trong lòng ngực không biết đã chạy đi đâu rồi.



"Nam Dương, tuy rằng tôi không có gia tài bạc triệu như cậu, nhưng muốn sống cuộc sống bình thường với Tiểu Nhi, tôi vẫn có thể làm được." Long Duy lại thu hồi tầm mắt lần nữa, nâng tay vỗ vỗ bả vai Quyền Nam Dương: "Nam Dương, giữ gìn sức khỏe! Cho dù tôi đi bao xa, cậu vẫn là anh em của tôi."
Quyền Nam Dương lừa ông ta, còn khiến ông ta thân bại danh liệt, ông ta có thể không hối hận sao? Ông ta hối hận đến xanh cả ruột rồi, nhưng có tác dụng gì chứ?



Thứ không mua được trên đời này chính là thuốc hối hận.



Lại một lần nữa, Quyền Nam Dương để Quyền Lập Chí hung hăng đâm anh một dao, anh cho rằng chuyện đã tới lúc này rồi, ít nhiều Quyền Lập Chí cũng sẽ tỉnh ngộ.



Nhưng sự thật cho anh biết, anh nghĩ nhiều rồi, là vì trong lòng anh còn nhớ đến một chút quan hệ cha con trên danh nghĩa của bọn họ.



Bây giờ, Quyền Lập Chí tự tay gạt đi tình cảm vốn đã ít đến đáng thương của bọn họ, Quyền Nam Dương cũng không cần quan tâm cái gì nữa.



Anh hỏi: "Ông giết chết cả nhà họ Long, thật ra tôi cũng biết âm mưu của ông. Nhưng trước mặt mấy chục ánh mắt, ông để người khác hủy diệt vợ chồng em gái ruột của ông, cuối cùng là vì sao?”



Quyền Nam Dương biết được chuyện Quyền Lập Chí cho người vu oan vợ chồng nhà họ Thẩm là gián điệp từ chỗ Thái Yên Chi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra vì sao Quyền Lập Chí lại làm như vậy.



"Mày muốn biết?" Quyền Lập Chí hỏi lại.



"Phải. Tôi nghĩ không ra, đành phải tới hỏi người có liên quan là ông thôi." Quyền Nam Dương có nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng có nhiều thứ nói không rõ, nên muốn biết được đáp án từ chỗ Quyền Lập Chí.



"Quyền Nam Dương, mày thật sự muốn biết sao?" Quyền Lập Chí lại hỏi, giọng nói cao hơn mấy phần.



"Phải." Quyền Nam Dương lại chắc chắn nói.



"Mày muốn biết!" Quyền Lập Chí bất thình lình cười ha hả, cười một lúc lâu mới che ngực, ánh mắt dữ tợn nhìn Quyền Nam Dương: "Mày muốn biết. Nhưng tao sẽ không nói với mày, mày có thể làm gì tao chứ?"