Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 99 : Mẹ bị đón đi

Ngày đăng: 00:24 30/04/20


Can đảm để cô nhào lên người Trần Việt tối hôm qua đi đâu hết rồi? 



Tại sao cái gì cũng đã làm rồi mà tỉnh lại vẫn thấy xấu hổ hả trời? 



Giang Nhung thật sự không hiểu nổi chính bản thân cô. 



“Ăn nhanh đi, ăn xong anh đưa em tới bệnh viện.” Nếu không cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Trần Việt đoán chừng hôm nay cô sẽ không thể dừng suy nghĩ lung tung được. 



“Ồ.” Giang Nhung nhỏ giọng gật đầu, khuôn mặt cô vẫn nóng phừng phừng. 



Cô lặng lẽ nhìn sang Trần Việt, thấy anh đang ăn một cách tao nhã, vẫn không hề có bất kỳ thay đổi gì, dường như tối qua chỉ là một giấc mơ. 



Khi Giang Nhung và Trần Việt tới bệnh viện đã là giữa trưa. 



Trần Việt còn có cuộc họp quan trọng nên không có thời gian đưa Giang Nhung vào. 



“Anh ơi.” Trước khi Trần Việt đi, Giang Nhung gọi anh lại, sau đó căng thẳng mím môi. 



Trần Việt quay đầu lại nhìn cô, “Có chuyện gì?” 



Giang Nhung hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi nói, “Em muốn anh ôm em trước khi đi.” 



Hôm nay sao thế, chỉ tách ra một lúc thôi mà lòng cô đã buồn như thế này, cô rất muốn anh luôn ở bên cạnh cô. 



Trần Việt vòng tay ôm chặt lấy cô, “Nhanh vào đi.” 



“Ừm.” Giang Nhung quay người đi vào bệnh viện, được vài bước cô quay đầu lại, không ngờ anh vẫn đang đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô. 



Cô cười vẫy tay với anh. 




truyện có bản quyền được up trên app mê tình truyện 



Giang Nhung rất hận, hận bản thân nhất thời bị choáng váng, ngay cả chuyện đơn giản như thế cũng không nghĩ tới. 



Nghĩ đến việc mẹ gặp nguy hiểm là lòng Giang Nhung lại rối bời, cô sốt ruột đi qua đi lại, bỗng cô nhớ ra việc nên điện thoại cho Trần Việt kể lại mọi chuyện. 



Điện thoại vẫn vang lên tín hiệu chờ, bên Trần Việt không có ai bắt máy, có lẽ anh đang họp, Giang Nhung chỉ còn cách gửi tin nhắn cho anh kể lại đại khái tình hình. 



Cô bắt buộc phải tới Kinh Đô trong thời gian nhanh nhất, cần phải cứu mẹ từ nơi ma quỷ đó, không thể để mẹ một mình chống chọi ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời đó. 



Giang Nhung mất mấy tiếng di chuyển qua các phương tiện giao thông để tới trước căn biệt thự nhà họ Giang, lúc này trời vừa chập tối. 



Cô nhấn chuông cửa, lòng ngổn ngang chờ đợi người giúp việc nhà họ Giang ra mở cửa. 



Thời tiết Kinh Đô lạnh hơn Giang Bắc rất nhiều, cô lại đi gấp gáp không kịp mặc thêm áo, lúc này cô đã lạnh đến mức răng đánh cầm cập vào nhau, cơ thể run rẩy không ngừng. 



Rời khỏi đây đã ba năm, cô những tưởng mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, không ngờ lại trở về một cách đơn giản thế này. 



Nhưng cái cảm giác đắng chát và đau khổ trong lòng lại rất hỗn loạn, không thể nói rõ được. 



Ai cũng nói trên đời quan trọng nhất là tình thân, nhưng ở nhà cô thì thứ tình thân ấy lại chẳng là cái gì cả? 



Bố, chị gái… thậm chí không bằng người qua đường không chút quan hệ máu mủ. 



“Cô còn mặt mũi về đây à.” Giang Hân đứng ngay cạnh cổng lạnh lùng nhìn Giang Nhung, “Cô muốn về để phá hủy ngôi nhà này à?” 



“Mở cửa cho tôi, tôi muốn gặp mẹ.” Giang Nhung không muốn nói nhảm với Giang Hân, cô về đây không phải vì muốn trở về căn nhà này, cô chỉ muốn đón mẹ cô đi mà thôi.