Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 993 : Quen biết lại lần nữa

Ngày đăng: 22:36 13/05/20


“Anh Liệt!” Cô gọi tên anh, hy vọng giấc mộng đẹp ấy tiếp tục, vĩnh viễn không tỉnh lại.



“Nhung Nhung!” Cô nghe tiếng anh anh gọi tên cô, bỗng chốc lên tinh thần hẳn.



Anh không chỉ đáp lại cô mà còn cười với cô, cười chân thật đến thế, thật tới nỗi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh qua đôi bàn tay họ nắm chặt.



“Anh Liệt, anh có thể ôm em không?” Cho dù đây chỉ là một giấc mơ, cô vẫn muốn để anh ôm cô một lần, để cô trong mơ cảm nhận được một chút ấm áp của anh.



Lời cô còn chưa dứt,, anh Liệt đã cúi người xuống, anh không ôm cô, mà cúi đầu hôn lên trán cô: “Nhung Nhung, rất xin lỗi! Anh đã tới trễ!”



“Anh Liệt, không, không trễ, không chậm chút nào. Bây giờ còn là ban ngày, cách buổi tối còn sớm.” Bình thường buổi tối mới có thể nằm mơ, trước hết anh nhập vào mộng cô, sao lại sớm thế được.



“Con bé ngốc, em nói gì đấy?” Anh nghe lời cô nói, thật tình dở khóc dở cười, không biết có phải cơn sốt cao đốt đầu cô lú rồi không.



“Anh Liệt, anh giúp em một lúc đi.” Cô nắm chặt tay anh, nắm thật chặt, phòng ngừa anh bỏ tay cô trốn đi mất: “Giấc mơ này rất thật, thật như anh đang ở bên em, vậy anh để em mơ nhiều thêm chút nữa đi.”



Hóa ra, em ấy nghĩ đây là một giấc mơ.



Diêu Liệt cúi người ôm cô vào trong ngực, dùng sức ôm: “Con bé ngốc này, không phải em nằm mơ. Đây là sự thật, anh tới tìm em.”



“Không phải mơ?” Trần Nhạc Nhung dùng sức xoa xoa mắt, anh vẫn ở phía trước: “Không thể nào? Nếu không phải giấc mơ, em mở mắt ra sẽ không thấy đâu nữa.”



Mấy hôm nay cô mơ thấy anh không ít lần, mỗi lần anh đều nói với cô, anh là thật, đến khi tay cô với lấy anh, lại mãi không chạm tới anh được.



Từng lần thất vọng, từng lần khổ sở, đến bây giờ cô đã gần như không thể tin nổi anh thật sự xuất hiện ở thân thể thật của anh.



Diêu Liệt xoa đầu cô: “Mở to mắt mà nhìn anh, không phải chúng tỏ đây không phải mơ à?”
Cuối cùng giọng nói của họ chìm vào nụ hôn của Quyền Nam Dương.



……



“Cậu chủ, cô chủ không sao.” Sở Nguyên đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Trần Dận đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa, cung kính báo cáo.



Trần Dận Trạch cũng không đáp lại, đôi mắt lẳng lặng xem xét nơi xa, nhìn bên tòa nhà chiếm khoảng đất rộng lớn, bởi vì nơi đó có người anh ta tiếc nuối mà không thể bỏ qua.



Trần Dận Trạch cứ lặng im đứng như thế, Sở Nguyên cũng theo anh ta lặng im đứng, thầm bảo vệ bên cạnh anh ta, không nói một câu.



Lúc lâu sau, Trần Dận Trạch mời từ từ thu lại ánh mắt: “Đi thôi.”



Người đàn ông kia tới, người đàn ông ấy buông bỏ tất cả thân phận tên đó có được, anh ta hẳn nên vui vẻ thay cho cô.



Nhưng anh ta lại không vui nổi, người đó tới cơ sốt cao của cô lùi dần, chứng tỏ người đàn ông đó trong cảm nhận của cô chiếm vị trí to lớn không ai thay thế được.



Cho tới bây giờ, anh ta vẫn muốn lấy vị trí to lớn nhất trong cảm nhận của cô, cố gắng mười mấy năm, anh ta không thể dao động vị trí của tên đó trong cảm nhận của cô.



Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Dận Trạch chua xót không nói lên lời, nhưng anh ta không đầy lòng ghen tỵ như trước kia, anh muốn chúc phúc cô.



Còn hơn nhìn thấy cô bệnh tật, anh ta thích nhìn cô tràn đầy sức sống hơn, như mặt trời nhỏ ấm áp.



Mà anh ta cuối cùng có thể yên tâm rời đi, đi tới nơi anh ta muốn tới, bước tới cuộc sống anh ta muốn, đi làm cộng việc anh ta muốn làm.



Nếu có duyên, hẹn gặp lại.