Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 995 : Hẹn hò như người yêu bình thường

Ngày đăng: 22:36 13/05/20


"Trần Việt, anh nghĩ rằng em đến công ty tìm anh, là lo lắng anh sẽ chạy đi với người phụ nữ khác hả?" Không cần Trần Việt trả lời, Giang Nhung đã nhìn ra từ vẻ mặt của ông.



Nhìn dáng vẻ ‘chẳng lẽ em tới tìm anh không phải vì sợ anh sẽ chạy theo người khác sao’ của người đàn ông, Giang Nhung tức giận đến muốn đấm ông một phát, đấm nát mặt ông luôn!



Sao có thể có người đàn ông không biết điều như vậy chứ?



Không đúng!



Sao có thể có người đàn ông tự kỷ vậy?



Chẳng lẽ ông cảm thấy ông đẹp trai nhất trên thế giới, tất cả phụ nữ đều phải xoay quanh ông hả?



Bà rất muốn nói........ không phải!



Nhưng mà hình như cũng đúng.



Người đàn ông này thật sự rất khiến phụ nữ thích, cho dù ông lạnh lùng như khối băng, đến gần ông còn có thể bị đông cứng, vẫn sẽ có oanh oanh yến yến đến vây quanh ông.



Bà nhìn nhìn ông, càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông này thật sự rất đẹp, bản lĩnh khiến người khác tức giận cũng hạng nhất.



Quên đi!



Biết ông không biết nói chuyện, bà cũng không so đo với ông, Giang Nhung cố gắng hít sâu một hơi mới kiềm chế được mình không nổi giận với Trần Việt.



Thùng thùng.........




"A, em mặc như vậy không đẹp hả?" Hai ngày trước cô còn cố ý mặc thử cái váy này cho cô út nhìn, sau khi cô út thấy còn khen cô đẹp nữa, khen đến cô thấy ngại luôn, chẳng lẽ thẩm mỹ của anh không giống cô út?



"Không phải không đẹp." Là rất đẹp, anh nhìn thấy đã muốn một ngụm nuốt chửng cô, cũng không biết những người qua đường nhìn thấy cô có suy nghĩ giống anh không.



"Anh Liệt, không phải không đẹp, chẳng phải là đẹp sao?" Nhìn thấy anh Liệt gật đầu, Trần Nhạc Nhung cực kỳ vui vẻ, đến gần hôn một cái lên khóe môi anh, sau đó lùi lại rất nhanh: "Anh Liệt, đời này, em chỉ chấp nhận anh thôi, cho nên anh đừng ghen lung tung có được không?"



Anh Liệt của cô từng là người có quyền lực lớn nhất nước A, lúc này lại ghen với cô giống như một cậu bé, nghĩ thế nào cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.



"Cái gì gọi là ghen lung tung, anh là ghen đúng mà." Diêu Liệt ôm cô, cúi đầu cắn môi cô một cái: "Vì đi hẹn hò với cô Trần, anh còn đặc biệt trì hoãn tất cả công việc hôm nay. Chỉ vì muốn ở trong thế giới chỉ có hai người với em, chẳng lẽ còn không cho anh ghen sao?"



Vừa nghe anh vì cô mà trì hoãn tất cả công việc, Trần Nhạc Nhung nóng nảy: "Anh Liệt, vì em trì hoãn tất cả công việc? Vây không được đâu, công ty của anh chỉ vừa mới đứng vững ở Giang Bắc, anh không thể làm chậm trễ công việc vì em được."



Diêu Liệt xoa xoa mũi cô, nói: "Nhung Nhung, tuy rằng Hoa Tề không đạt được thành tựu đáng chú ý như Thịnh Thiên, nhưng nó cũng không cần anh hôm nào cũng ngồi trong văn phòng làm việc đâu."



Trần Nhạc Nhung ngây ngốc gãi gãi đầu: "Em chỉ là lo cho anh thôi."



"Đừng lo lắng." Quyền Nam Dương giữ đầu cô, cúi đầu hôn cô, khi cô bị hôn đến khuôn mặt ửng đỏ, anh mới từ từ buông cô ra, vuốt ve đôi môi đỏ mọng sưng lên của cô: "Nhung Nhung, thích không?"



"Vâng." Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng dựa sát vào lòng anh: "Anh Liệt, trước kia em chưa từng dám nghĩ, có một ngày hai người chúng ta có thể hẹn hò giống như người yêu bình thường."



Vì cô, thật sự anh đã trả giá rất nhiều, cô cực kỳ cảm động.



Cô lại không biết, chỉ cần có cô ở bên cạnh anh, quyền thế địa vị tiền tài gì đó, với anh đều chẳng đáng một đồng.