Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 999 : Dài như trời đất [kết thúc]
Ngày đăng: 22:36 13/05/20
“Anh tới rồi.”
Nụ cười xán lạn, lơ đãng bò lên gương mặt Giang Nhung, tựa như Trần Việt vừa rồi vừa nói đang bàn hạng mục lại xuất hiện phía sau bà, bà không cảm thấy bất ngờ chút nào.
“Anh không đến được sao?” Khóe môi Trần Việt nhếch lên, cười khẽ.
Hôm nay ông cố ý không xuất hiện trước mặt bà, Giang Nhung có thể nhớ đến ông, ông rất hài lòng.
Nếu hôm nay Giang Nhung cứ như vậy đi khai mạc lễ công bố, vẫn không nhớ tới ông, ông đã nghĩ xong rồi, nhất định phải phạt bà thật nghiêm.
Ngay cả chuyện phạt Giang Nhung thé nào, tin rằng không cần tổng giám đốc Trần của chúng ta chính miệng nói ra, trong lòng các bạn độc giả còn hiểu rõ hơn ông.
“Đương nhiên không được.” Giang Nhung tiến lên kéo ông, dịu dàng nói: “Anh giúp em xem xem, thấy em trang điểm có gì không phù hợp không?”
“Rất ưa nhìn.” Người đàn ông Trần Việt này chưa bao giờ dùng lời đầu môi chót lưỡi, đẹp chính là đẹp, khoa trương đến mức thật sự lại rất trực tiếp.
“Được rồi được rồi, ngài Trần đã tới, bà Trần của chúng ta có phải nên tới lễ công bố trước không?” Lương Thu Ngân nếu như không phá vỡ bọn họ, hai người này phỏng chừng lại có thể dính lấy nhau nửa giờ.
Nửa giờ sau, nhân viên truyền thông đều tản đi, lễ công bố này của bọn họ có lẽ bị người ta xem như chuyện cười rồi.
...
Những năm qua, Giang Nhung thiết kế thời trang tự tạo một phong cách, được mọi người yêu thích, cũng khiến danh tiếng của cô trên trường quốc tế ngày càng cao.
Tiếng tăm từ từ tăng vọt, thế nhưng Giang Nhung vẫn duy trì tác phong khiêm tốn biết điều trước sau nhưu một, rất ít lộ diện trên truyền thồng, và cũng không bao giờ buông tay những khách hàng đầu tiên đánh giá cao tác phẩm của bà.
Bà vẫn luôn nhớ một đạo lí, uống nước nhớ nguồn, là nhóm khách hàng đầu tiên thích tác phẩm của bà, mới khiến cho bà có nhiều cơ hội thiết kế hơn, vậy mới có thương hiệu thời trang JL lấp lánh nổi tiếng thế giới hôm nay.
Nhìn ánh đèn nhấp nháy không ngừng dưới sân khẩu, trong lòng Giang Nhung không có kích động, nhìn thấy rất nhiều người ủng hộ, trong lòng Giang Nhung có chút thấp thỏm.
Ánh mắt Giang Nhung quét một vòng, cuối cùng lúc rơi lên người người nhà mình, trong lòng bà nháy mắt kích động như có sóng lớn lăn trên biển rộng.
Đàn ông lí trí hơn phụ nữ rất nhiều, Trần Dận Trạch trốn đi, Trần Việt không quan tâm quá nhiều, vì ông biết đứa con trai này sẽ không khiến bọn họ lo lắng.
“Em biết điều đó, nhưng mà...”
Trần Việt nắm chặt tay bà: “Em muốn biết tin tức về nó, hôm nào đó anh cho người đi điều tra.”
Giang Nhung lắc đầu một cái: “Quên đi, chúng ta vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của nó. Em nghĩ, nó sẽ trở về thôi.”
Trần Việt nắm tay Giang Nhung, vừa đi vừa nói: “Nghĩ như vậy là được rồi. Chúng ta về nhà thôi.”
Giang Nhung gật đầu: “Được, về nhà thôi.”
...
Sáng sớm, ánh mặt trởi chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng.
Giang Nhung vươn người một cái, mơ màng mở mắt ra.
Ngay khi mở mắt, bà theo bản năng nhìn bóng người Trần Việt bên cửa sổ.
Bên cửa sổ, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng phối hợp quần tây đen dài yên lặng lật xem báo, ánh mặt trởi chiếu lên người ông, khiến ông thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Giống như nhiều năm trước, sáng sớm đầu tiên bọn họ ở cùng nhau, bà mở mắt ra liền thấy ông ngồi bên cửa sổ, yên lặng xem báo.
Ông cứ ngồi như vậy, ánh mặt trời vàng chói chiếu lên người ông, yên lặng tươi đẹp như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, thế giới đều thay đổi, người bên cạnh và mọi chuyện mỗi ngày đều thay đổi, chỉ có ông vẫn không thay đổi, vẫn giống như nhiều năm trước, mỗi ngày bà mở mắt ra là có thể nhìn thấy ông.
Để cho bà biết, ông vẫn luôn ở đây.