Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 102 : Có phải đang ở cùng bọn bắt cóc không?
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Trong phòng điều trị của bệnh viện, Lâm Thiển làm kiểm tra xong được đẩy trở về phòng bệnh, cô vẫn đang hôn mê.
Trong phòng bệnh rất đông người, Trịnh Tử Tuần lo lắng hỏi thăm, “Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”
“Không gì đáng ngại, não không bị thương tổn, có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, không cần phải lo lắng.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhất là Lý Bất Ngữ.
Mặc dù thành tích huấn luyện của Lý Bất Ngữ nổi trội trong đội đặc nhiệm, nhưng đó chỉ là huấn luyện mà thôi. Một đòn đánh Lâm Thiển là lần đầu tiên có thực chiến, đánh mạnh vào đầu đối phương. Lỡ lực quá mạnh, sẽ gây ra tổn thương không thể cứu vãn, thậm chí dẫn đến tử vong.
Suốt nửa tháng thi hành nhiệm vụ, Lâm Thiển cư xử với cô thân thiết như chị em gái, ngộ nhỡ cô ra tay gây tổn thương cho cô ấy, cô có lấy mạng mình ra đến cũng không đủ.
Lý Bất Ngôn cũng thở dài, vỗ vai em gái, hạ giọng an ủi, “Không sao, đừng quá tự trách”
Lâm Du và Chúc Phạm Phạm cũng đang ở đây. Khi nhận được điện thoại của Lý Bất Ngữ nói Lâm Thiển bị ngất, bọn họ đã vô cùng lo lắng.
Trong quá trình tham vấn bác sĩ, Lâm Du mới biết nguyên nhân Lâm Thiển bị ngất xỉu không phải do chóng mặt mà do bị Lý Bất Ngữ đánh. Nhưng khi đó đang vội kiểm tra cho Lâm Thiển nên cô không hỏi nhiều.
Hiện tại, cô nhất định phải hỏi Lý Bất Ngữ cho ra lẽ.
“Lý Bất Ngữ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải cô tự xưng là vệ sĩ của Lâm Thiển ư? Sao không bảo vệ tốt cho con bé mà lại đánh nó ngất xỉu?”
Lý Bất Ngữ cúi đầu, điều này không dễ giải thích với Lâm Thiển, càng không thể giải thích với Lâm Du.
Trịnh Tử Tuấn đứng ra hỏi, “Hai cô là bạn của Cố phu nhân à?”
Lâm Du: “Tôi là chị họ”
Chúc Phạm Phạm nhìn Trịnh Tử Tuấn có chút thẹn thùng, nhưng có thể vì quá béo, nên tự ti núp sau lưng Lâm Du, “Tôi là bạn cùng phòng với cô ấy, là bạn thân nhất, tên tôi là Chúc Phạm Phạm” Oa, Lâm Thiển bảo muốn giao lưu hữu nghị với mấy anh lính, chính là anh ấy sao? Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai quá đi!
Trịnh Tử Tuấn trịnh trọng giải thích, “Cô Lâm, cô Chúc, hành động lần này không liên quan đến đồng chí Lý Bất Ngữ. Đội chúng tôi còn phải họp nội bộ, nhất định sẽ đưa ra cách giải quyết khiến các cô hài lòng. Giờ không còn sớm, cứ để cho Cố phu nhân nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt”
Lý Bất Ngôn im lặng, nhất thời không thể trả lời.
“Nhìn nét mặt của anh xem như tôi đã đoán đúng” Lâm Thiển vốn không chắc chắn, hai chuyện khác nhau một trời một vực sao có thể liên kết với nhau. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Bất Ngôn, cô liền xác định mình đã đoán đúng
“Cố Thành Kiêu đang ở đâu? Anh ấy đã trở về rồi sao?” Lâm Thiển truy vấn.
Lý Bất Ngôn đành lắc đầu, “Thủ trưởng vẫn đang làm nhiệm vụ, chưa định ngày về” Lâm Thiển hỏi: “Bất Ngữ đã kể cho anh nghe tình hình lúc đó hả?”
“Vâng”
“Tôi đã gặp kẻ bắt cóc tôi lần trước. Tên tù trốn trại ấy đã chạy thoát, cảnh sát có biết hắn trốn trại không? Hắn đang ở ngay thành phố B, rất nguy hiểm!”
“Tôi chỉ muốn báo cảnh sát bắt hắn thôi, tại sao Bất Ngữ lại cản tôi? Tôi nhớ lúc ấy Bất Ngữ có nghe một cuộc điện thoại, là chỉ thị của đội giao cho cô ấy đúng không?”
“Mệnh lệnh của quân đội không cho phép tôi nhúng tay, là tôi đã cản trở kế hoạch của các anh sao? Đúng hay không? Anh nói gì đi chứ?”
Lý Bất Ngôn quả thật người giống như tên, không nói nhiều, điều không nên nói sẽ tuyệt đối không mở miệng.
“Anh không nói, vậy coi như tôi đoán đúng. Có phải Cố Thành Kiêu đang ở cùng bọn bắt cóc không?”
“Được, anh không nói, nên tôi hiểu anh không thể nói cho tôi biết những chuyện này. Tôi cam đoan sẽ tuyệt đối im lặng không gây phiền phức. Vậy tôi hỏi anh, Cố Thành Kiêu, có phải muốn bắt những phần tử nguy hiểm này không?”
Gương mặt Lý Bất Ngôn lộ vẻ khó xử, rất nhiều chuyện đều là cơ mật không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng Lâm Thiển đã đoán được 80 – 90%, đây là điều anh ta không thể kiểm soát.
Lâm Thiển càng đoán, mạch suy nghĩ càng trở nên rõ ràng. Lý Bất Ngữ đột nhiên đánh cô ngất xỉu là có lý do của cô ấy. Hiện tại, cô đang vô cùng lo lắng cho Cố Thành Kiêu, mặc dù Lý Bất Ngôn đã vô tình tiết lộ với cô, “Thủ trường hiện đang an toàn”, nhưng cô cũng không cảm thấy yên tâm hơn.
Bọn bắt cóc là những kẻ vô cùng hung ác, tất cả đều là những kẻ súc sinh mất hết nhân tính. Đối với những cô gái trẻ vô tội mà chúng còn không mảy may thương tiếc, thì nói gì đến những người muốn lôi chúng ra trước công lý.
Ngộ nhỡ thân phận của Cố Thành Kiêu bại lộ, hậu quả sẽ không thể lường được.