Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 114 : Cô nàng thanh mai của anh ấy đang tuyên chiến với em

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Nhà họ Lâm ngã ngựa, Lâm Thiển lại không vui như mình tưởng.



Khi đó, tốt xấu gì cô còn được người ta gọi là cháu gái chủ tịch công ty Lâm thị, tốt xấu gì vẫn còn bối cảnh thân phận, cho dù thân phận bối cảnh này bé tí tẹo không đáng kể so với nhà họ Cố.



Nhưng giờ, hễ người ta nhắc tới cô là sẽ nói cháu gái chủ tịch công ty Lâm thị đã phá sản.



Nhà họ Lâm sụp đổ đột ngột, đến lúc này cô mới nhận ra, quả thật cô và nhà họ Lâm là một thể, vì cô cũng họ Lâm.



Trong thư viện, ánh mặt trời buổi trưa ấm áp rọi vào cửa sổ, Phạn Phạn dựa vào bàn chữ nhật mơ màng ngủ, Lâm Du bó tay hết cách, tâm trạng Lâm Thiển cũng nặng nề.



“Thu xếp xong rồi hả?” Lâm Thiển khẽ hỏi.



“Ừm, cũng may nhà cũ của ông nội còn chưa bán, ít ra còn có chỗ dung thân”



Đó là nhà cũ của nhà họ Lâm, ở vùng ngoại ô bên ngoài vòng đại số 5, gần ra khỏi thành phố B. Thế hệ bọn cố cũng không sống ở đó, nhưng lúc nhỏ cũng thường về quê chơi vài lần.



Dù môi trường ở đó không tồi, nhưng rất xa bệnh viện, siêu thị và ngân hàng. Với những người đã quen sống ở thành phố lớn thì sống ở đó rất bất tiện.



“Ba mẹ chị với chị Lâm Tiêu sống ở đó quen chưa?”



“Sống không quen cũng phải sống thôi, nếu không ra đường ở đi”



“Sao lại đột ngột như thế? Em xem báo chí nói, khủng hoảng tài chính ập xuống, nước mình còn an ổn hơn nước ngoài nhiều.”



Lâm Du cười tươi: “Chắc là định mệnh rồi, hoặc có thể là báo ứng”



“Giờ em còn hận họ không?”




Hiện tại Tam Giác Vàng đang chia năm xẻ bảy, thiếu trùm lãnh đạo, mấy nhánh nhỏ chỉ có thể làm vài vụ nhỏ kiếm chút tiền. Nếu lúc này xuất hiện người cầm đầu, có năng lực, có thể lực, có cả tài lực, thì chuyện Tam Giác Vàng sống dậy chỉ là cỏn con.



Sa Khôn chỉ bị bao vây ở thành phố B không thoát được, hễ hắn thoát được, để hắn khởi động tổ chức vũ trang của mình, thế thì hai quần giao chiến, hậu quả không thể tưởng tượng.



Cố Thành Kiêu nghĩ xa, chẳng những anh muốn ngăn chặn Sa Khôn, tóm gọn Chú Tư, còn muốn bắt luôn khối u ác tính trong nội bộ bên ta.



Anh nghĩ, chắc chắn Chú Tư có cách liên hệ ngầm với Nemo, nhưng anh không phải Nemo, không biết ám hiệu mà bọn chúng liên lạc với nhau. Anh lệnh cho đám Ngụy Nam thẩm vấn gắt gao tên Nemo thật, nhưng hiện chưa có thu hoạch gì cả.



Cố Thành Kiêu thấy cảm xúc Sa Khôn càng ngày càng kích động, tín nhiệm dành cho anh càng giảm đi, liền nói: “Anh Khôn, chắc chắn bên Chú Tư đã xảy ra chuyện, hay là anh dẫn chúng tôi đi tìm ông ấy đi?”



Sa Khôn buông anh ra, chửi: “Mày, cái thằng ngu chó đẻ này, nếu tao biết lão già đang ở đâu thì hỏi mày làm gì?!”



Đúng lúc này, di động trong túi Sa Khốn vang lên, là số lạ, hắn cảnh giác, hỏi: “Alo, ai đó?”



Cố Thành Kiêu giả vờ nhàn rỗi, nhưng mắt vẫn lén nhìn chằm chằm biểu tình của Sa Khốn.



“Gi?” Sa Khốn hoảng sợ vô cùng, sau đó lại hòa hoãn đáp: “Được, được... Thời gian địa điểm anh chọn, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ”



Ngắt điện thoại, vẻ mặt Sa Khốn bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Hắc Gia lại nhìn Nemo, nói: “Bốn giờ sáng mai, chúng ta ra bến tàu. Bây giờ phải nghĩ cách đi thế nào mới thoát khỏi tầm nhìn của bọn cớm chết tiệt kia.”



Cố Thành Kiêu hơi cảnh giác, còn Hắc Gia cười ha ha hỏi: “Đi gặp Chú Tư hả?”



“Đừng lôi thôi, nhiều chuyện gì hả?!” Sa Khốn liếc xéo Cố Thành Kiêu, “Không phải lão già đó, là người anh em của tao tới cứu tao. Mày đi với bọn tao đi, tao dẫn theo mày!”



Nemo cười thật thà: “Ôi, cám ơn anh Khôn, cám ơn anh Khôn, cám ơn anh Khôn”