Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 117 : Ngoại trừ vướng tay ch n cô còn có thể làm gì?
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Đang là tháng ba đầu xuân, gió bấc lạnh thấu xương, gió biển cuồng bạo cuốn theo mùi tanh thổi hết cơn này đến cơn khác.
Trong gian phòng ẩm ướt âm u, Lâm Thiển bị trói vào cột gỗ trên sàn nhà, mắt bị miếng vải đen bịt kín, tay chân cũng không thể nhúc nhích.
Lạnh là cảm giác có ý thức được sau khi tỉnh dậy, vì quá lạnh mà tỉnh dậy.
Ý thức có ngày càng rõ ràng, hai tay bị trói sau lưng, hai chân chỉ có thể khép lại quanh đầu gối, dây thừng trói rất chặt, siết vào da thịt buốt đến tận xương.
Vừa lạnh, vừa đau, vừa tối, Lâm Thiển cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có trong đời.
Mắt bị che kín, nên tai đặc biệt nhạy cảm, cô nín thở lắng nghe, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân lê lết thình thành.
Có người đến!
Đang ở cửa, càng ngày càng lại gần, đang đi vào!
Lâm Thiển nằm im bất động giả chết.
Quả nhiên, tiếng mở khóa vang lên, sau đó đến tiếng mở cửa, “Vào đi chứ, hừ, nữ quân nhân thì không phải là con gái sao?!”
Ngay sau giọng nói thô lỗ kia, một người bị đẩy vào, và cả vào đùi Lâm Thiển.
Nữ quân nhân? Không thể nào...
Cánh cửa nặng nề đóng lại, bên ngoài còn có cửa sắt chống trộm, hai cánh cửa bị khóa lại rồi mới nghe tiếng bước chân người đi xa dần.
Lâm Thiển giật giật hai chân, kinh ngạc hỏi: “Ai vậy?”
Trịnh Tử Kỳ còn chưa hoàn toàn khôi phục thể lực, nhưng cô ta đã tỉnh lại. Trước mắt vẫn là một màu đen, không chút ánh sáng, xung quanh nồng nặc mùi dầu diesel.
Trên đường đi vừa rồi có tiếng sóng biển, gió cũng rất lớn, sàn lại lung lay tròng tránh không vững, cô ta xác định mình đang ở trên một con tàu.
“Lâm Thiển”
“Ha...” Cô cong khóe miệng cười khẽ một tiếng. Có khi nào, tất cả mọi người đều biết Trịnh Tử Kỳ và Cố Thành Kiêu mới là một cặp trời sinh, chỉ riêng cô không hề hay biết.
“Cô cười cái gì?”
“Tôi cười thương hại cổ” Lâm Thiển bắt đầu phản kích. Cô ta là nữ quân nhân thì sao, xuất thân cao quý thì sao, có khác gì cô cũng bị bắt cóc mà giam lại đâu? Sao dám lên mặt nhục mạ người khác:
Trịnh Tử Kỳ không hiểu hỏi: “Thương hại tôi?”
“Cô nói cô cực khổ theo đuổi Cố Thành Kiêu như vậy, anh ấy có cho cổ được cái gì tử tế không?”
“Không biết có ưu việt giỏi giang đến cỡ nào, cổ mạnh hơn tôi thì có sao, không phải cũng bị bắt đến đây sao?”
“Coi như anh ấy từng ngủ với cô rồi thì sao, theo luật tối mới là vợ hợp pháp. Anh ấy và cô, cùng lắm cũng chỉ là đói thì ăn khát thì uống mà thôi... Là cô hạ tiện vô sỉ, ngoài cơ thể của anh ấy, cô còn có thể chiếm được cái gì?”
“Tất nhiên, cô có thể cho rằng chỉ cần có được cơ thể anh ấy là đủ rồi. Tôi khinh, bà đây khinh thường loại đàn bà con gái như vậy?”
Trịnh Tử Kỳ như ăn phải trái đắng, trong lòng khổ sở cũng không thể nào hé răng kêu ca. Đúng như vậy, cô ta si mê người đàn ông này đến sinh ảo tưởng, có phải đáng thương lắm không?
Bị đâm trúng chỗ đau, Trịnh Tử Kỳ yên lặng, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Sau khi Cố Thành Kiêu công bố tin kết hôn, gia đình, bạn bè, chiến hữu đều khuyến cổ ta từ bỏ, cô ta cũng biết mình nên từ bỏ.
Nhưng quả thật không khác gì bị trúng tà, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này là cô ta không cách nào kiềm chế được ý muốn phải có được anh, không sợ chẳng qua chỉ là gần gũi thể xác, không nề hà chẳng qua chỉ là cá nước gặp dịp thân mật.
Trên thực tế, cô ta có lột sạch quần áo trước mặt Cố Thành Kiêu thì anh cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Chỉ mình cô ta biết rằng, những lời cô ta nói với Lâm Thiển đều là tự mình thêu dệt. Cô ta đang đánh cược, đánh cược là Lâm Thiển sẽ tự rút lui.
Trận cược này cô ta không nắm phần thắng, thẻ bạc cũng không có, thắng cũng chưa chắc có được người đàn ông này, còn nếu thua thì cô ta càng đừng hòng mơ tưởng lấy được anh ấy.
Đây là lần đánh cược cuối cùng của cô ta.